Cuộc Chiến Sinh Tồn Trong Tương Lai - Chương 1
Chương 1: Thế Giới Hậu Tận Thế
Bầu trời xám xịt, những đám mây nặng nề trĩu xuống như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Alex mở mắt ra trong một khu vực hoang tàn của thành phố từng sầm uất. Bên ngoài, những tòa nhà cao tầng đã bị tàn phá, chỉ còn lại những khối bê tông trơ trọi. Cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào từng thớ thịt, như thể tất cả sự sống đã bị cướp đi cùng với ánh nắng mặt trời.
“Cái gì… đã xảy ra?” Alex lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại những gì đã diễn ra trước khi thế giới này biến đổi. Những hình ảnh mờ ảo về gia đình, bạn bè, và những kỷ niệm hạnh phúc trước đây chỉ là những mảnh ghép rời rạc. Anh đứng dậy, cảm nhận từng bước chân của mình trên những mảnh vụn của quá khứ.
“Mình phải tìm thức ăn,” Alex quyết định, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Mắt anh quét qua các con đường, hy vọng tìm thấy một thứ gì đó có thể nuôi sống mình.
Đi qua những khung cửa sổ vỡ, Alex nghe thấy tiếng động từ phía xa. Một giọng nói quen thuộc vang lên, “Ai đó ở đây sao?” Lòng anh chợt đập nhanh. Phải chăng anh không phải là người duy nhất sống sót?
“Là ai?” Alex gọi, dồn sức tìm kiếm nguồn âm thanh.
“Chỉ là một kẻ sống sót như anh thôi,” giọng nói đáp lại. Một người phụ nữ xuất hiện từ bóng tối, mái tóc rối bù, quần áo tơi tả nhưng ánh mắt sáng rực. “Tôi là Mia.”
“Mia,” Alex nhắc lại, cảm giác như cái tên này mang lại một chút hy vọng. “Có lẽ chúng ta nên hợp tác. Tôi không thể một mình trong thế giới này.”
“Đúng vậy. Tên tôi là Mia, và tôi biết một vài chỗ có thể tìm được thức ăn,” cô gợi ý, ánh mắt thoáng nhìn qua những tòa nhà đổ nát.
“Hãy dẫn đường,” Alex nói, quyết tâm cùng nhau tìm kiếm sự sống.
Họ bắt đầu di chuyển qua những con phố, lắng nghe từng tiếng động nhỏ xung quanh. Hơi thở của thành phố hoang tàn như một lời nhắc nhở về những gì đã xảy ra. Bên cạnh đó, nỗi lo sợ len lỏi vào tâm trí Alex. “Có kẻ nào khác sống ở đây không?” anh hỏi.
“Có thể. Băng nhóm cướp bóc vẫn còn hiện diện. Họ không tha cho ai,” Mia nói, nét mặt trở nên nghiêm trọng. “Chúng ta phải cẩn thận.”
Khi đi qua một ngõ nhỏ, họ nghe thấy tiếng cười khanh khách và tiếng bước chân. Alex nhấn mạnh, “Có người. Chúng ta cần tìm nơi ẩn nấp.”
“Hãy vào trong tòa nhà này,” Mia chỉ vào một tòa nhà bên cạnh. Họ vội vã lao vào, trốn sau những đống đồ đạc cũ nát.
“Chúng ta phải chờ cho đến khi họ đi,” Mia thì thầm. “Nếu không, sẽ rất nguy hiểm.”
Alex nín thở, cảm nhận sự hồi hộp lan tỏa trong không khí. Những âm thanh từ bên ngoài ngày càng gần hơn. “Cứu lấy tôi!” một giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng không phải từ băng cướp mà từ một người khác.
“Có một ai đó cần giúp đỡ,” Alex nói, sự quyết tâm ánh lên trong ánh mắt. “Chúng ta không thể để họ bị tổn thương.”
“Đừng ngu ngốc,” Mia cảnh báo. “Rất có thể đó là một cái bẫy.”
“Dù sao thì cũng có thể, nhưng tôi không thể làm ngơ,” Alex trả lời, giọng nói quyết liệt. Anh bước ra khỏi chỗ ẩn nấp.
“Alex! Đừng!” Mia kêu lên nhưng đã quá muộn.
Alex bước ra ánh sáng, tay giơ cao để thể hiện rằng mình không có vũ khí. “Tôi ở đây để giúp!” anh kêu lên.
Một nhóm người, với khuôn mặt bẩn thỉu và ánh mắt đói khát, từ từ quay lại. “Giúp?” một gã cao lớn, cơ bắp, cười khẩy. “Ngươi có gì để cho bọn ta không?”
“Tôi chỉ có… một ít thức ăn,” Alex lắp bắp, cảm thấy lo lắng.
“Ngươi nghĩ rằng một ít thức ăn là đủ cho chúng ta?” gã cười lớn, bước về phía Alex. “Ngươi sẽ phải trả giá.”
“Dừng lại!” Mia xuất hiện từ phía sau, gương mặt quyết tâm. “Chúng tôi không có ý định gây sự. Chỉ muốn sống sót.”
“Cô thì có thể làm gì?” gã ta quay sang Mia, vẻ mặt chế nhạo. “Một cô gái yếu ớt như cô?”
Mia cắn chặt môi, cảm thấy sự tức giận sôi sục. “Tôi có thể chiến đấu nếu cần thiết. Đừng đánh giá thấp tôi!”
Alex nhìn thấy sự căng thẳng giữa Mia và nhóm cướp, tim đập mạnh. “Chúng tôi không muốn gây hấn. Hãy để chúng tôi đi, và chúng tôi sẽ không làm phiền các người nữa.”
Gã cướp nhướng mày, như thể đang suy nghĩ. “Được, nhưng hãy nhớ rằng, chúng ta sẽ không để các ngươi thoát dễ dàng như vậy. Lần sau mà gặp nhau, hãy chuẩn bị cho một cuộc chiến.”
Khi bọn cướp rời đi, Alex thở phào. “Cảm ơn, Mia. Tôi không biết mình đã làm gì nếu không có bạn.”
Mia nhìn vào mắt Alex, cơn tức giận dần tan biến. “Chúng ta chỉ mới bắt đầu. Cuộc chiến sinh tồn này chưa kết thúc.”
Alex gật đầu, ý thức được rằng họ đã ở lại cùng nhau trong một thế giới tàn khốc, nơi sự sống trở thành một cuộc chiến không ngừng nghỉ. Cả hai quyết định sẽ không chỉ tìm cách sống sót mà còn phải học cách chiến đấu cho những gì họ xứng đáng.
“Chúng ta sẽ tìm kiếm một nơi an toàn hơn,” Mia nói, quyết tâm trong ánh mắt.
“Và cùng nhau, chúng ta sẽ sống sót,” Alex thêm vào, hy vọng bừng lên trong lòng họ.
Khi ánh đèn cuối cùng của thành phố tắt dần, hai người sống sót bắt đầu hành trình mới trong thế giới đầy thử thách phía trước.