Cuộc Chiến Sinh Tồn Trong Tương Lai - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt từ bầu trời xám chiếu xuống, tạo nên một bầu không khí u ám. Alex và Mia quyết định rời khỏi tòa nhà mà họ đã trốn trong đêm qua. Cảm giác cần phải di chuyển, tìm kiếm thức ăn và một nơi trú ẩn an toàn hơn, thúc đẩy họ tiến về phía trước.
“Chúng ta nên đi đâu bây giờ?” Alex hỏi, lo lắng liếc nhìn xung quanh, khi những đám mây che khuất ánh mặt trời.
“Tôi nghe nói có một khu vực gần đây, nơi có thể tìm thấy nước sạch và thực phẩm,” Mia trả lời, cố gắng giữ vững tinh thần. “Chúng ta chỉ cần cẩn thận, không để những băng nhóm cướp tìm thấy.”
“Hãy đi nhanh thôi,” Alex nói, “tôi không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.”
Hai người bắt đầu hành trình, lòng đầy lo âu. Họ đi qua những con phố trống rỗng, đôi khi dừng lại để kiểm tra các tòa nhà, nhưng không tìm thấy gì ngoài những kỷ vật hoang tàn của một thế giới đã mất.
Khi đi qua một góc phố, họ nghe thấy tiếng động lạ từ một khu vực gần đó. “Có gì đó ở kia,” Alex thì thầm, chỉ về phía một tòa nhà nát.
“Cẩn thận,” Mia đáp, “có thể là một băng nhóm cướp hoặc chỉ là một con thú hoang.”
“Chúng ta cần biết. Tôi sẽ đi trước,” Alex nói, lòng tự tin hơn một chút. Anh bước về phía âm thanh, trong khi Mia theo sát phía sau.
Khi họ đến gần, tiếng động trở nên rõ ràng hơn. Họ nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé, đang tìm kiếm gì đó trong đống đổ nát. Khi lại gần hơn, họ nhận ra đó là một đứa trẻ khoảng bảy tuổi, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm vào họ.
“Đừng lại gần!” đứa trẻ la lên, lùi lại. “Tôi sẽ la lên!”
“Mày không cần phải sợ,” Alex nói, cố gắng tạo cho đứa trẻ một cảm giác an toàn. “Chúng tôi không có ý làm hại mày.”
Mia quỳ xuống để ngang tầm mắt với đứa trẻ, “Chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ. Mày đang ở đây một mình à?”
Đứa trẻ gật đầu, nước mắt rưng rưng. “Mẹ tôi… Mẹ tôi đã bỏ đi. Tôi không biết phải làm gì.”
Alex và Mia nhìn nhau, lòng trĩu nặng. “Chúng tôi sẽ giúp mày,” Alex nói chắc chắn. “Tên mày là gì?”
“Tôi là Leo,” đứa trẻ đáp, giọng nói nghẹn ngào.
“Leo, hãy theo chúng tôi,” Mia nói nhẹ nhàng. “Chúng ta có thể tìm thấy một nơi an toàn cùng nhau.”
“Nhưng có bọn cướp!” Leo cảnh báo, ánh mắt đầy lo lắng.
“Đúng vậy,” Alex nói, “nhưng nếu chúng ta đi cùng nhau, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn. Chúng ta có thể bảo vệ lẫn nhau.”
Leo nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ, nhưng cuối cùng, anh ta gật đầu. “Được, tôi sẽ đi cùng.”
Họ tiếp tục hành trình, giờ đây có thêm Leo bên cạnh. Mặc dù không gian xung quanh vẫn hoang tàn, nhưng có vẻ như sự xuất hiện của đứa trẻ đã mang lại một chút ánh sáng cho bầu không khí nặng nề này.
“Có gì để ăn không?” Leo hỏi, đôi mắt sáng lên khi nghĩ đến thực phẩm.
“Mới bắt đầu thôi, nhưng chúng ta sẽ tìm được,” Mia đáp. “Hãy tin tưởng vào chúng ta.”
Khi họ đến gần khu vực mà Mia đã nghe nói, những bụi cây bắt đầu xuất hiện giữa những tòa nhà đổ nát. “Đó là dấu hiệu tốt,” Mia nói. “Có thể có thực phẩm quanh đây.”
“Có thể tìm thấy rau củ hay trái cây hoang dã,” Alex thêm vào, cảm thấy hy vọng gia tăng.
Họ tìm kiếm trong các bụi cây và bãi đất trống, cuối cùng tìm thấy một số cây dại mang trái mọng màu đỏ. “Nhìn kìa!” Mia chỉ tay. “Chúng có vẻ ăn được.”
“Để tôi thử trước,” Alex nói, quyết định thử trước khi cho Leo. Anh hái một quả và cắn thử. Vị ngọt ngào chảy ra, khiến anh cảm thấy thoải mái. “Nó an toàn, Leo! Mày cũng có thể thử.”
Leo nhìn chằm chằm vào quả mọng, rồi đưa tay ra, cẩn thận hái một quả và cắn. “Ngon quá!” cậu bé vui mừng kêu lên.
“Chúng ta có thể tìm thêm thực phẩm trong khu vực này,” Mia nói, cảm thấy tinh thần của cả nhóm đang dâng cao.
Đột nhiên, từ phía xa, một tiếng động lớn vang lên. Họ quay lại và nhìn thấy một nhóm cướp đang tiến gần. “Nhanh lên, chúng ta phải đi!” Alex la lên.
“Đi đâu bây giờ?” Leo hỏi, mặt trắng bệch vì sợ hãi.
“Một tòa nhà gần đó,” Mia chỉ vào một tòa nhà bỏ hoang ở bên kia đường. “Đi nào, nhanh lên!”
Cả ba người lao về phía tòa nhà, nhưng nhóm cướp đã nhìn thấy họ. “Đứng lại!” một gã cướp hô lên, đuổi theo.
“Mau lên!” Alex hối thúc, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn. Họ chạy vào tòa nhà, tìm kiếm một chỗ ẩn náu. Alex chỉ cho Leo và Mia chui vào một căn phòng nhỏ.
“Hãy yên lặng,” Mia thì thầm, ánh mắt căng thẳng. Họ nghe thấy tiếng bước chân của bọn cướp đang tiến gần.
“Mau đi tìm chúng!” một gã trong nhóm nói, giọng điệu hung hãn. “Chúng ta không thể để chúng thoát!”
Alex, Mia và Leo nín thở trong căn phòng tối, tim đập thình thịch. Alex có thể nghe thấy tiếng cướp đang tìm kiếm bên ngoài.
“Chúng ta không thể ở đây mãi,” Leo thì thầm, lo lắng.
“Đúng,” Mia đồng tình. “Chúng ta cần một kế hoạch.”
“Chúng ta có thể tìm một lối thoát khác,” Alex đề xuất, “nếu chúng ta có thể tìm thấy một cửa sổ.”
“Nghe có vẻ nguy hiểm,” Mia nói, “nhưng có lẽ đó là cách duy nhất.”
“Chúng ta phải hành động ngay bây giờ,” Alex quyết định. Họ từ từ rời khỏi chỗ ẩn nấp, tìm kiếm lối thoát.
Khi đến một cửa sổ, họ thấy bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, và có vẻ như không có ai ở đó. “Chúng ta có thể nhảy ra ngoài,” Alex nói, “nhưng phải nhanh lên!”
Mia gật đầu và lướt qua cửa sổ đầu tiên, theo sau là Leo. Alex cuối cùng cũng nhảy ra ngoài, cảm thấy như mình đang sống trong một cuộc phiêu lưu. Họ lao ra ngoài sân và hướng về phía con hẻm bên cạnh.
“Hãy chạy!” Alex kêu lên. Họ chạy như bay, không dám ngoái lại nhìn.
Đêm xuống, Alex, Mia và Leo dừng lại trong một khu vực an toàn, xa lạ với những gì họ đã từng biết. “Chúng ta đã thoát khỏi bọn cướp,” Alex thở phào, mặt mày vẫn chưa hết hoảng sợ.
“Nhưng chưa phải là hết,” Mia nhắc nhở. “Chúng ta cần phải tìm nơi trú ẩn và lên kế hoạch cho những gì tiếp theo.”
“Còn Leo thì sao?” Alex hỏi, quay sang đứa trẻ. “Mày cảm thấy thế nào?”
“Tôi ổn,” Leo nói, mặc dù vẫn còn run rẩy. “Cảm ơn các bạn đã cứu tôi.”
“Chúng ta là gia đình,” Mia đáp, mỉm cười. “Và gia đình thì luôn ở bên nhau.”
Alex nhìn vào đôi mắt rực sáng của Leo và nắm tay Mia. Họ không chỉ là những người sống sót; họ đã trở thành một đội, một gia đình. Dù rằng tương lai phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng họ sẽ cùng nhau chiến đấu để sống sót trong thế giới tàn khốc này.