Cuộc Chiến Sinh Tồn Trong Tương Lai - Chương 3
Chương 3: Nỗi Đau Quá Khứ
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua những khe hở của tòa nhà bỏ hoang, ánh sáng chiếu xuống tạo thành những mảng sáng tối đan xen. Alex, Mia, và Leo đã tìm thấy một góc yên tĩnh trong một căn phòng gần đó, nơi họ có thể nghỉ ngơi sau một đêm đầy lo lắng. Mặc dù đã tránh được bọn cướp, nhưng cả ba người đều cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng.
“Chúng ta cần phải nói về kế hoạch tiếp theo,” Mia nói, ngồi xuống một chiếc ghế cũ kỹ. “Chúng ta không thể cứ chạy trốn mãi được.”
Alex gật đầu. “Đúng. Chúng ta cần một nơi an toàn để trú ẩn. Có thể tìm kiếm một cộng đồng sống sót nào đó.”
Leo, ngồi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hai người. “Còn mẹ tôi thì sao? Tôi không biết bà ấy đang ở đâu.”
Mia nắm tay Leo, ánh mắt mềm mỏng. “Leo, chúng tôi sẽ giúp mày tìm mẹ. Nhưng trước tiên, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho chính mình.”
“Đúng vậy,” Alex thêm vào, “Nếu không, chúng ta không thể cứu giúp ai khác.”
Leo cúi đầu, nước mắt rưng rưng. “Tôi nhớ mẹ.”
“Cảm xúc đó là bình thường,” Mia nói, giọng nhẹ nhàng. “Cả chúng tôi đều có những nỗi đau. Tôi cũng đã mất gia đình của mình.”
“Nhưng tôi không biết gì về quá khứ của bạn,” Leo nói, lòng đầy hiếu kỳ. “Bạn đã mất ai?”
Mia hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế những kỷ niệm đau thương. “Mẹ tôi đã cố gắng bảo vệ tôi khi cuộc chiến bắt đầu. Chúng tôi đã chạy trốn cùng nhau, nhưng trong một cuộc tấn công, tôi đã mất dấu bà. Tôi không biết bà có còn sống hay không.”
“Thật tội nghiệp,” Alex nói, thấy lòng mình nặng trĩu. “Cả hai chúng ta đều có nỗi đau.”
Mia nhìn Alex, cảm giác thấu hiểu giữa hai người. “Còn mày thì sao, Alex? Mày có những kỷ niệm gì về gia đình mình không?”
Alex ngập ngừng, những ký ức tràn về. “Tôi nhớ cha mẹ mình. Họ đã luôn dạy tôi cách sống. Chúng tôi đã có những buổi chiều đẹp đẽ bên nhau, cùng cười đùa. Rồi một ngày, mọi thứ thay đổi. Tôi không thể cứu họ.”
“Đừng tự trách mình,” Mia nói, giọng nói kiên định. “Chúng ta không thể thay đổi quá khứ. Nhưng chúng ta có thể quyết định tương lai của mình.”
“Đúng vậy,” Alex khẳng định. “Chúng ta phải sống cho những người đã mất.”
“Cảm ơn các bạn,” Leo nói, mắt sáng lên. “Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
Sau cuộc trò chuyện, không khí trong phòng dần trở nên nhẹ nhõm hơn. Họ cảm thấy gần gũi và có trách nhiệm với nhau. Cả ba quyết định cùng nhau ra ngoài tìm kiếm thức ăn và nước sạch.
“Chúng ta nên chia nhau ra, để tìm kiếm hiệu quả hơn,” Mia đề xuất. “Leo, mày có thể đi cùng tôi.”
“Còn tôi thì sao?” Alex hỏi, cảm thấy không muốn bị tách ra.
“Mày có thể kiểm tra khu vực bên kia,” Mia nói. “Nếu có gì thì gọi cho chúng ta nhé.”
“Được rồi,” Alex đồng ý, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng.
Khi cả ba bắt đầu cuộc tìm kiếm, Alex quyết định kiểm tra một khu vực gần đó, nơi có vẻ như có thể tìm thấy nước. Anh bước ra ngoài, tim đập mạnh vì hồi hộp. Mỗi bước đi đều mang theo sự cẩn trọng, như thể thế giới bên ngoài vẫn còn ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm.
Tìm kiếm quanh khu vực, Alex cảm nhận được sự tĩnh lặng của thành phố hoang tàn. Hàng cây chết khô, những mảnh vỡ của tòa nhà, và mùi vị của sự sợ hãi vương vấn trong không khí. Cuối cùng, anh tìm thấy một con suối nhỏ, nước trong vắt chảy qua những viên đá cuội. Anh quỳ xuống, cảm thấy ánh nắng ấm áp trên làn da và thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng tìm thấy nước,” Alex nói với chính mình, cúi xuống lấy nước bằng tay. Nhưng khi vừa định uống, một tiếng động lạ từ phía sau khiến anh giật mình.
“Thế nào, tên nhóc?” một giọng nói ồm ồm vang lên. Alex quay lại, thấy một gã đàn ông cao lớn, vạm vỡ, với một nụ cười lạnh lùng.
“Đừng lại gần!” Alex cảnh báo, đứng dậy, cảm giác sợ hãi trào dâng. “Tôi không muốn gây sự!”
“Ngươi chỉ là một tên nhóc, không có gì để gây sự cả,” gã cướp nói, bước tới gần. “Nhưng nước thì lại rất quý giá trong thế giới này. Ngươi sẽ phải trả giá cho nó.”
Alex cảm thấy nỗi lo lắng trào dâng, anh nhìn quanh tìm lối thoát. “Tôi không có gì cả! Tôi chỉ muốn sống sót!”
“Ngươi sẽ sống sót một cách khó khăn nếu không có tôi,” gã cướp cười khẩy, lộ ra hàm răng vàng ố. “Chạy đi, nếu ngươi muốn giữ mạng sống.”
“Được thôi, nhưng hãy để tôi đi!” Alex la lên, lòng sợ hãi nhưng quyết tâm không để bản thân dễ dàng khuất phục.
Gã cướp bước tới gần hơn, nhưng đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên từ phía xa: “Alex! Nhanh lên!”
Đó là Mia và Leo! Alex thấy lòng mình như tràn đầy sức mạnh. “Đi đi! Chạy ngay!” anh hô to.
Gã cướp quay lại, nhìn về phía tiếng hét. “Chúng mày không thể thoát!” hắn quát, rồi quay lại đối diện với Alex.
“Tôi sẽ không để bạn làm tổn thương bạn bè của tôi!” Alex nói, cảm giác như một luồng sức mạnh đang dâng trào trong lòng.
“Đó không phải là việc của ngươi!” gã cướp quát, nhưng đúng lúc đó, Mia và Leo đã đến gần.
“Mau! Đánh hắn!” Mia chỉ vào gã cướp, nét mặt quyết tâm.
Alex nhanh chóng lao tới, cùng với Mia và Leo, họ đã tạo thành một khối thống nhất, không còn sợ hãi. “Chúng ta sẽ không để mày bắt nạt nữa!” Alex hét lên, lòng đầy quyết tâm.
Gã cướp nhận thấy họ đã đông hơn, hắn lùi lại và gầm lên. “Được thôi! Nhưng hãy nhớ rằng, ta sẽ trở lại!”
Khi gã cướp bỏ chạy, Alex thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn các bạn đã đến đúng lúc,” anh nói, cảm xúc tràn đầy trong lòng.
“Chúng ta không thể tách ra nữa,” Mia nhấn mạnh, ánh mắt kiên quyết. “Cả ba chúng ta là một đội. Phải luôn ở bên nhau.”
Leo nhìn hai người, ánh mắt ánh lên niềm tin. “Chúng ta sẽ không bao giờ bị đánh bại!”
“Đúng vậy,” Alex nói, nắm chặt tay cả hai. “Chúng ta sẽ không bao giờ bị tách ra.”
Họ đã đối mặt với nỗi đau quá khứ và tìm thấy sức mạnh trong nhau. Trong một thế giới tàn khốc, nơi sự sống là một cuộc chiến không ngừng, họ đã tìm thấy lý do để chiến đấu, vì nhau, và vì những người đã mất. Họ quyết tâm tiếp tục hành trình, không chỉ để tồn tại mà còn để tìm kiếm ánh sáng trong những bóng tối mà họ phải đối mặt.