Cuộc Chiến Sinh Tồn Trong Tương Lai - Chương 4
Chương 4: Cuộc Đụng Độ Đầu Tiên
Sáng hôm sau, Alex, Mia và Leo dậy sớm, quyết tâm chuẩn bị cho một cuộc hành trình mới. Sau những gì đã xảy ra với gã cướp, họ hiểu rằng không thể tiếp tục cuộc sống trong sợ hãi và lo lắng. Họ cần tìm một nơi an toàn hơn và tích lũy thực phẩm cho những ngày tiếp theo.
“Chúng ta phải tìm kiếm thêm nước và thức ăn,” Mia nói, vừa nhặt một vài món đồ từ đống đổ nát trong phòng. “Tôi đã nghe về một khu chợ cũ gần đây. Có thể còn sót lại một vài thứ.”
“Nghe có vẻ là một ý tưởng hay,” Alex đồng ý, cảm thấy phấn chấn. “Tôi có thể tìm kiếm xung quanh trong khi các bạn xem xét chợ.”
“Chúng ta cần phải cẩn thận,” Mia nhắc nhở. “Chợ có thể là nơi nguy hiểm.”
Leo gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ bảo vệ nhau.”
Họ bắt đầu di chuyển, mỗi bước đi đều lắng nghe xung quanh để tránh bất kỳ sự chú ý nào. Khi đến gần khu chợ, những âm thanh của cuộc sống tàn khốc len lỏi vào tai họ. Tiếng bước chân, tiếng nói ồn ào, và cả những tiếng cãi vã.
“Có người ở đây!” Alex thì thầm, đôi mắt mở lớn khi thấy bóng dáng những người sống sót đang tập trung ở chợ. “Chúng ta phải tìm cách tiếp cận mà không bị phát hiện.”
“Chúng ta có thể chờ đợi cho đến khi bọn họ đi ra,” Mia gợi ý. “Hoặc có thể giả vờ là người mua.”
Leo nhìn xung quanh, rồi chỉ vào một góc chợ. “Nhìn kìa! Có một đống rau quả gần đó. Có thể chúng ta có thể lấy một ít mà không ai để ý.”
“Được, chúng ta hãy tiến lại gần đó,” Alex quyết định, giọng nói đầy hy vọng. Họ bắt đầu di chuyển về phía khu vực đó, cố gắng giữ yên lặng.
Khi đến gần, họ nhận thấy rằng đám đông đang tụ tập quanh một băng nhóm cướp. Những gã đàn ông to lớn, vẻ mặt hung ác, đang lục soát các gian hàng và ra lệnh cho những người sống sót khác. “Lấy tất cả những gì có thể! Ai không làm sẽ phải trả giá!” một gã cầm đầu quát.
“Chúng ta không thể lấy gì khi họ ở đây,” Mia nói, vẻ mặt lo lắng. “Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
“Hãy chờ đã,” Alex đáp. “Có lẽ chúng ta có thể chờ cho đến khi họ rời đi.”
Nhưng khi họ đang lén lút, bất ngờ một trong số những gã cướp nhìn thấy họ. “Này! Hai đứa kia!” hắn gào lên, chỉ vào Alex và Mia. “Đứng lại!”
“Chạy!” Mia hét lên, nhưng họ đã quá muộn. Cả ba lao đi, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Đừng để chúng bắt!” Alex quát, cảm thấy hồi hộp. Họ chạy qua những dãy hàng hóa, cảm giác như thế giới đang đổ sập xung quanh họ.
Gã cướp đang đuổi theo sát sao. “Chạy đi đâu! Ta sẽ bắt được các ngươi!” hắn la hét, âm thanh ầm ĩ vang vọng trong không gian.
“Hướng này!” Mia dẫn đường, vừa chạy vừa cố gắng tìm lối thoát. Họ lao vào một con hẻm hẹp, không có lối thoát nào khác ngoài việc phải vượt qua một hàng rào đổ nát.
“Đừng dừng lại!” Alex hét lên, trong khi Leo cố gắng theo kịp. Cả ba người nỗ lực nhảy qua hàng rào, nhưng Leo bị vấp và ngã xuống đất.
“Leo!” Mia hét, nhưng không còn thời gian. Gã cướp đã đến gần. Alex và Mia quay lại, cảm giác như thời gian đứng lại.
“Hãy đứng dậy! Chạy!” Alex ra lệnh, nhưng Leo vẫn ngồi đó, hoảng loạn.
Gã cướp tiến lại gần, ánh mắt đầy thách thức. “Thật dễ dàng! Một thằng nhóc như mày mà cũng dám chạy trốn!”
Mia không thể chịu đựng thêm. “Đừng chạm vào nó!” cô gào lên, tiến về phía Leo.
“Cô thì làm được gì?” gã cướp cười nhạo, hắn giơ tay lên định tấn công.
Alex không suy nghĩ nhiều, anh lao tới, đẩy gã cướp ra xa. “Không được!” anh quát, nhưng gã cướp đã phản ứng, hắn lùi lại và đấm Alex mạnh mẽ vào mặt.
Alex ngã xuống đất, choáng váng. Mia và Leo hét lên, nhưng không có thời gian để hoảng sợ. Gã cướp quay lại, chuẩn bị tấn công tiếp.
“Mau lên, Leo! Chạy đi!” Mia gào lên, kéo Leo đứng dậy. Cô nhìn Alex, lòng đau như cắt. “Cố lên, Alex!”
Alex chống tay dậy, cố gắng lấy lại thăng bằng. “Chạy đi! Tôi sẽ theo sau!” anh hét, trong khi cố gắng đứng vững.
Mia và Leo quay lưng, chạy theo con hẻm. “Chúng ta phải tìm lối thoát!” Mia thúc giục.
“Tôi không thể bỏ rơi Alex!” Leo nói, đôi mắt đẫm nước.
“Cậu ấy sẽ ổn! Hãy tin tưởng vào cậu ấy!” Mia nói, giọng đầy quyết tâm. “Còn sống là còn hy vọng!”
Trong khi đó, Alex đang chiến đấu với gã cướp. Hắn lao vào với những cú đấm hung dữ, nhưng Alex không muốn từ bỏ. Anh né tránh và phản công, dù cho sức lực đang dần cạn kiệt. “Tôi sẽ không để mày làm tổn thương bạn bè của tôi!” Alex thét lên, cố gắng đứng vững.
Cuộc chiến giữa họ tiếp tục, Alex cảm nhận được sức mạnh và sự quyết tâm từ những người bạn của mình, dù họ đang ở xa. Cuối cùng, sau một cú đấm mạnh từ Alex, gã cướp lùi lại, hoảng sợ.
“Đủ rồi! Ta sẽ không tha cho mày!” gã cướp quát, nhưng trong ánh mắt của hắn đã có sự lo lắng.
“Chạy đi!” Alex kêu lên, trong khi gã cướp lùi lại, không còn muốn tiến tới.
Nhưng trước khi Alex kịp đứng dậy và chạy theo, một gã cướp khác từ phía sau ập tới, đánh mạnh vào vai anh. Alex ngã xuống đất một lần nữa, và trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy như mình đã thất bại.
“Không!” Alex thét lên, nhưng mọi thứ dần trở nên mờ nhạt.
Khi Alex nằm dưới đất, một giọng nói quen thuộc vang lên. “Alex! Dậy đi!” Mia chạy lại bên cạnh, kéo anh dậy.
“Cảm ơn… các bạn…” Alex thều thào, nhưng ngay khi đó, một cảm giác mạnh mẽ trào dâng trong lòng. Anh đứng dậy, thấy được sự mạnh mẽ từ hai người bạn bên cạnh.
“Mau! Chúng ta phải đi!” Mia hối thúc, cảm giác cấp bách tràn ngập không khí.
Họ lao ra khỏi khu chợ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng lòng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ không để họ làm tổn thương chúng ta nữa,” Alex thề, tay nắm chặt lại.
“Mọi người ổn chứ?” Mia hỏi, lo lắng nhìn cả hai.
“Tôi ổn!” Leo nói, mặc dù mặt vẫn còn lo lắng. “Nhưng chúng ta cần tìm một nơi an toàn.”
“Chúng ta sẽ tìm thấy,” Alex nói, tự nhủ phải mạnh mẽ hơn.
Khi họ chạy về phía xa, Alex cảm nhận được sức mạnh từ những người bạn của mình, và từ những gì đã trải qua, họ đã trở thành một đội ngũ vững mạnh. Họ có thể không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng họ đã có nhau, và đó là điều quan trọng nhất. Dù cho cuộc sống ngoài kia vẫn đầy rẫy những thử thách, họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Họ sẽ tìm cách sống sót, bên nhau.