Cuộc Chiến Sinh Tồn Trong Tương Lai - Chương 5
Chương 5: Khu Tự Trị
Sau một thời gian chạy trốn khỏi những nguy hiểm trong thành phố hoang tàn, Alex, Mia và Leo cuối cùng tìm thấy một khu vực mà họ chưa từng thấy trước đây. Một cộng đồng nhỏ được xây dựng từ những vật liệu tái chế, với những chiếc xe cũ, lều tạm bợ và hàng rào bảo vệ xung quanh. Không khí ở đây có vẻ an toàn hơn, ít ra là so với những nơi mà họ đã trải qua.
“Khu này có vẻ an toàn hơn,” Alex nói, ánh mắt hi vọng. “Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy một nơi trú ẩn ở đây.”
“Nhưng chúng ta cần phải cẩn thận,” Mia cảnh báo, vẻ mặt nghiêm túc. “Không ai biết chúng ta sẽ gặp ai ở đây.”
Họ tiến vào khu tự trị, trong lòng đầy lo lắng nhưng cũng có chút hy vọng. Khi bước vào, một vài người dân trong khu vực nhìn họ với ánh mắt dò xét. Một người đàn ông cao lớn tiến lại gần, với gương mặt râu xồm xoàm và ánh mắt lạnh lùng.
“Các người là ai?” ông ta hỏi, giọng nói nặng nề. “Đến đây để làm gì?”
“Tôi là Alex, và đây là Mia và Leo,” Alex nói, giọng nói bình tĩnh. “Chúng tôi đang tìm kiếm một nơi an toàn để sống sót. Có thể chúng tôi sẽ giúp đỡ khu vực này.”
Người đàn ông nhìn họ một lúc lâu, như thể đang đánh giá. “Chúng tôi không cần thêm người. Ở đây đã đủ đông đúc rồi. Nhưng nếu các người muốn ở lại, phải có việc gì đó để làm.”
“Chúng tôi có thể giúp tìm thực phẩm,” Mia đề xuất. “Chúng tôi có kinh nghiệm.”
“Rất tốt. Nhưng hãy nhớ rằng, nếu có bất kỳ sự rắc rối nào xảy ra, tôi sẽ không ngần ngại đuổi các người đi,” ông ta cảnh báo, rồi quay lưng bước đi.
“Có vẻ như không ai ở đây thân thiện,” Leo thì thầm, vẫn còn hồi hộp. “Chúng ta có thật sự nên ở lại không?”
“Mình không có lựa chọn nào khác,” Mia nói, lòng đầy lo lắng. “Chúng ta cần tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, và đây có thể là cơ hội.”
Khi họ đi sâu vào khu vực, họ thấy nhiều người đang làm việc, cùng nhau cố gắng xây dựng lại cuộc sống. Một số người đang trồng cây, trong khi những người khác đang sửa chữa các căn lều. Alex cảm thấy một chút cảm hứng khi nhìn thấy sự đoàn kết của những người sống sót ở đây.
“Chúng ta nên tìm hiểu thêm về khu này,” Alex nói. “Có thể có nhiều thứ mà chúng ta có thể học hỏi.”
Họ quyết định tham gia vào công việc trồng cây. Họ được giao nhiệm vụ tìm kiếm các loại hạt giống có thể trồng được trong đất khô cằn. Mia, với kinh nghiệm về trồng trọt của mình, dẫn dắt cả nhóm và dạy cho Alex và Leo cách phân biệt giữa các loại hạt giống.
“Cái này là cà rốt, cái này là củ cải,” Mia chỉ cho Leo, vừa làm vừa nói. “Nếu chúng ta chăm sóc tốt, chúng sẽ cho chúng ta thực phẩm trong tương lai.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức,” Leo nói, ánh mắt rạng rỡ. “Tôi không muốn lại cảm thấy đói.”
Khi hoàng hôn buông xuống, cả nhóm ngồi lại với nhau trong một khu vực tạm bợ, nơi có bếp lửa nhỏ và mọi người cùng chia sẻ thực phẩm. Họ cảm thấy bầu không khí ấm áp và sự hòa đồng trong cộng đồng.
“Tôi nghe nói các người đến từ đâu?” một phụ nữ trong nhóm hỏi, ánh mắt tò mò.
“Từ một thành phố gần đây,” Alex trả lời. “Chúng tôi đã phải chạy trốn khỏi bọn cướp và tìm kiếm nơi an toàn.”
“Ở đây cũng không dễ dàng gì,” người phụ nữ nói, giọng trầm buồn. “Chúng tôi đã mất nhiều người trong các cuộc tấn công. Nhưng chúng tôi vẫn phải tiếp tục sống.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ,” Mia nói, lòng đầy nhiệt huyết. “Nếu cần thêm thực phẩm hay bảo vệ, hãy cho chúng tôi biết.”
Người phụ nữ mỉm cười. “Cảm ơn. Sự giúp đỡ của các người rất quan trọng đối với chúng tôi.”
Sau khi ăn tối, Alex, Mia và Leo ngồi bên đống lửa, cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với những ngày trước đây. “Có vẻ như chúng ta có thể tìm thấy một chút bình yên ở đây,” Alex nói, nhìn ngọn lửa nhảy múa.
“Tôi cũng hy vọng vậy,” Mia trả lời. “Nhưng chúng ta cần phải cẩn thận. Chúng ta chưa biết hết về khu này.”
“Có thể họ sẽ cho chúng ta ở lại lâu dài,” Leo nói, ánh mắt sáng lên. “Chúng ta có thể trở thành một phần của cộng đồng.”
“Tôi cũng muốn như vậy,” Alex đồng tình, cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng.
Nhưng ngay khi họ vừa thoải mái, tiếng gõ cửa vang lên, phá tan không khí yên bình. Một người đàn ông khác, mặc áo khoác rách nát, bước vào, vẻ mặt căng thẳng. “Có chuyện không ổn! Một băng nhóm cướp đang tiến gần đến đây!”
Mọi người trong khu vực nhanh chóng đứng dậy, lo lắng. “Chúng ta phải chuẩn bị!” người đàn ông la lên. “Những người sống sót, hãy đến với tôi!”
“Chúng ta có thể làm gì?” Mia hỏi, lòng đầy lo lắng.
“Chúng ta cần bảo vệ nơi này,” người đàn ông đáp. “Các người có thể chiến đấu không?”
“Có!” Alex tự tin nói, mặc dù trong lòng vẫn hồi hộp. “Chúng tôi sẽ giúp bảo vệ cộng đồng này.”
Khi mọi người nhanh chóng chuẩn bị vũ khí và phòng thủ, Alex, Mia và Leo cảm thấy như họ lại một lần nữa bước vào cuộc chiến sinh tồn. Họ đã tìm thấy một cộng đồng, nhưng giờ đây, thử thách thực sự đang đến gần.
“Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau,” Mia nói, nắm chặt tay Leo và Alex. “Bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ không để ai tổn thương nhau!”
Cả ba người gật đầu, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Họ đã tìm thấy một nơi mà họ có thể gọi là nhà, và giờ đây họ phải bảo vệ nó. Giữa bóng tối của thế giới tàn khốc, hy vọng vẫn cháy sáng, và họ sẽ không dễ dàng từ bỏ.