Cuộc Chiến Sinh Tồn Trong Tương Lai - Chương 6
Chương 6: Bí Mật Đen Tối
Cảm giác căng thẳng bao trùm không khí khi Alex, Mia, Leo và những thành viên khác trong cộng đồng chuẩn bị cho cuộc tấn công sắp tới. Họ cùng nhau lắp ráp vũ khí từ những thứ còn sót lại: gậy, dao, và cả những mảnh kim loại sắc nhọn. Mọi người đều cảm thấy lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.
“Các người đã sẵn sàng chưa?” người đàn ông chỉ huy, tên là Marcus, hỏi với giọng nghiêm nghị. “Băng nhóm cướp có thể đến bất cứ lúc nào, và chúng ta phải bảo vệ ngôi nhà của mình.”
“Chúng tôi sẽ chiến đấu,” Alex khẳng định, trong khi Mia và Leo đứng bên cạnh, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để họ phá hủy những gì chúng ta đã xây dựng.”
“Khi bọn chúng đến, hãy nhớ rằng chúng ta phải đứng cùng nhau,” Marcus nhấn mạnh. “Không ai được tách rời.”
Khi đêm buông xuống, những ánh đèn yếu ớt từ các căn lều hắt ra, tạo nên bầu không khí vừa mờ ảo vừa nghiêm trọng. Alex, Mia và Leo đứng bên nhau, cảm nhận được sự hồi hộp lan tỏa trong không khí.
“Có thể họ sẽ không đến,” Leo nói, cố gắng xua đi nỗi lo lắng. “Có thể họ sẽ đổi ý.”
“Nhưng nếu họ đến, chúng ta sẽ phải đối mặt,” Mia trấn an Leo, nắm chặt tay cậu bé. “Chúng ta đã làm rất nhiều việc để đến được đây. Chúng ta sẽ bảo vệ nhau.”
“Đúng vậy,” Alex đồng tình, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta đã là một đội, và sẽ không ai bị bỏ rơi.”
Đột nhiên, từ phía xa, những tiếng bước chân vang lên, làm cả ba người cứng đờ. “Họ đến rồi!” một người khác kêu lên, nháo nhào chạy vào vị trí.
“Chuẩn bị!” Marcus quát lớn. “Hãy sẵn sàng!”
Những gã cướp xuất hiện từ bóng tối, bước vào khu vực với ánh mắt lạnh lùng. Họ cười nhạo khi nhìn thấy những người sống sót đang đứng ở đó. “Hãy xem, bọn nhóc đã tụ tập lại!” gã cầm đầu, một kẻ cao lớn, có khuôn mặt xấu xí với những vết sẹo chằng chịt.
“Chúng ta không sợ mày!” Alex hét lên, dù lòng vẫn run sợ.
“Các ngươi thật ngu ngốc,” gã cướp cười khẩy. “Chúng ta sẽ không chỉ lấy những gì các ngươi có, mà sẽ làm cho các ngươi biết thế nào là sự thật.”
Cuộc chiến diễn ra nhanh chóng. Những cú đấm, tiếng la hét, và âm thanh của kim loại va chạm vang vọng khắp khu vực. Alex lao vào cuộc chiến, cảm thấy adrenaline dâng trào. Anh nhắm vào một gã cướp, cú đấm của anh khiến hắn lảo đảo. “Đừng để hắn bắt nạt chúng ta!” anh hô to.
Mia cũng không ngần ngại, cô sử dụng một chiếc gậy để tấn công những kẻ xâm nhập, bảo vệ Leo đang đứng phía sau. “Leo, ở đây!” cô gọi, kéo cậu lại gần.
“Cẩn thận!” Leo nói, nhưng lòng cậu tràn đầy sự quyết tâm. Cậu không muốn chỉ là gánh nặng, mà muốn chứng tỏ rằng mình cũng có thể giúp đỡ.
Giữa những xô xát, Alex nhận ra rằng không chỉ có một băng nhóm cướp tấn công, mà còn có một nhóm khác đang lợi dụng tình huống hỗn loạn này để tấn công khu tự trị. “Marcus!” Alex hô lớn, “Chúng ta bị tấn công từ hai phía!”
“Để tôi dẫn đầu!” Marcus trả lời, ánh mắt quyết đoán. “Tất cả, theo tôi!”
Họ nhanh chóng hợp sức, chống lại những kẻ tấn công. Trong khi Mia bảo vệ Leo, Alex chiến đấu với một gã cướp khác, tay nắm chặt chiếc gậy. Hắn ta nhắm thẳng vào Alex, nhưng Alex đã kịp tránh và phản công.
“Không thể tin được!” gã cướp nói, lùi lại một bước, nhưng Alex không để hắn có cơ hội. “Chúng ta sẽ không dễ dàng bị đánh bại!”
Trong một khoảnh khắc căng thẳng, Alex liếc nhìn về phía Mia và Leo, thấy họ đang đứng vững, không hề nao núng. Họ đã trở thành một phần của cộng đồng này, và bây giờ họ đang chiến đấu cho sự sống còn của chính mình.
Nhưng khi cuộc chiến diễn ra, Alex bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trong lúc mọi người đang chiến đấu, anh nhận ra rằng có một nhóm cướp đang lén lút di chuyển đến phía sau. “Mia! Leo!” Alex kêu lên. “Có một nhóm khác ở phía sau!”
“Cái gì?” Mia nhìn lại, nhưng đã quá muộn. Một gã cướp từ phía sau đã lao đến, định tấn công Leo.
“Leo!” Alex gào lên, nhưng không thể đến kịp.
Nhưng ngay khi gã cướp chuẩn bị ra tay, một bóng dáng xuất hiện từ phía sau Leo, đấm mạnh vào mặt hắn. “Không ai chạm vào cậu bé!” Marcus gào lên, vẻ mặt tức giận.
“Cảm ơn!” Leo thở phào, cảm giác hồi hộp tràn ngập.
“Đừng đứng đó! Phải chiến đấu!” Marcus hô lớn, quay lại tiếp tục chiến đấu. Mọi người dần dần lấy lại tinh thần, bắt đầu phản công mạnh mẽ hơn.
Cuộc chiến kéo dài, tiếng la hét, tiếng va chạm, và sự tàn bạo trong không khí khiến mọi người kiệt sức. Nhưng cuối cùng, bằng sự hợp tác và quyết tâm, họ đã đẩy lùi được băng nhóm cướp.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, khu vực trở lại tĩnh lặng. Mọi người đều thở hổn hển, nhìn nhau với ánh mắt mệt mỏi nhưng tràn đầy tự hào.
“Chúng ta đã làm được!” Mia nói, ánh mắt sáng lên. “Chúng ta đã đánh bại họ!”
“Nhưng có một điều mà tôi chưa hiểu,” Alex nói, nhìn vào những người còn lại. “Tại sao bọn họ lại tấn công khu tự trị này? Có điều gì đang xảy ra mà chúng ta chưa biết?”
Mọi người trong cộng đồng nhìn nhau, và một phụ nữ lớn tuổi bước ra. “Có những bí mật trong khu vực này,” bà nói, giọng trầm ấm. “Chúng tôi đã bị theo dõi từ lâu bởi những băng nhóm khác. Họ muốn chiếm lấy nơi này.”
“Chúng ta không thể để điều đó xảy ra!” Marcus nói, giọng điệu kiên quyết. “Chúng ta phải chuẩn bị cho những cuộc tấn công trong tương lai.”
“Tôi sẽ không để mọi người ở đây phải sống trong sợ hãi,” Mia nói, ánh mắt kiên định. “Chúng ta cần tìm ra nguồn gốc của sự đe dọa này.”
“Có thể có những kẻ phản bội trong khu vực này,” người phụ nữ lớn tuổi bổ sung. “Chúng ta phải tìm ra ai là kẻ đứng sau điều này.”
Alex cảm thấy một nỗi lo lắng trong lòng. “Chúng ta cần phải biết những gì đang xảy ra. Nếu không, chúng ta sẽ không thể sống sót.”
Mọi người trong cộng đồng gật đầu, thể hiện sự đồng lòng. Họ đã đối mặt với sự đe dọa và chiến đấu vì sự sống còn của mình, nhưng bây giờ họ cần phải khám phá những bí mật đen tối đang ẩn mình trong khu tự trị.
“Chúng ta sẽ tìm ra sự thật,” Marcus khẳng định. “Và khi làm vậy, chúng ta sẽ bảo vệ ngôi nhà của mình.”
Trong khi ánh đèn vẫn sáng, họ quyết định ngồi lại, chuẩn bị cho những kế hoạch tiếp theo. Alex, Mia và Leo cảm nhận được rằng cuộc chiến chưa kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu. Họ đã cùng nhau vượt qua một thử thách, nhưng những bí mật và nguy hiểm đang chờ đợi phía trước vẫn còn rất lớn.