Cuộc Chiến Sinh Tồn Trong Tương Lai - Chương 7
Chương 7: Cuộc Chiến Quyết Định
Ánh sáng của bình minh chiếu rọi qua những tòa nhà đổ nát, nhưng không khí trong khu tự trị vẫn trĩu nặng lo âu. Sau cuộc tấn công của băng nhóm cướp đêm qua, cộng đồng đã phải đối mặt với thực tế tàn khốc rằng họ có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Alex, Mia và Leo cùng với Marcus ngồi quanh một cái bàn cũ, bàn luận về các kế hoạch phòng thủ cho tương lai.
“Chúng ta cần phải tổ chức lại lực lượng,” Marcus nói, giọng nói nghiêm túc. “Bọn cướp sẽ không chỉ dừng lại ở một lần. Chúng sẽ quay lại và lần này, có thể chúng sẽ không tha cho ai.”
“Chúng ta cần thêm vũ khí,” Mia đề xuất. “Nếu có thể, chúng ta nên tìm kiếm những nguồn thực phẩm và vật dụng xung quanh để trang bị cho mình.”
“Nhưng chúng ta không thể đi ra ngoài mà không có kế hoạch,” Alex nói. “Chúng ta cần phải biết kẻ thù của mình là ai và tại sao họ lại nhắm vào chúng ta.”
“Đúng vậy,” Marcus đồng tình. “Chúng ta cần tìm hiểu về băng nhóm đó. Ai là thủ lĩnh của họ? Có thông tin gì về chúng không?”
“Có một số người trong cộng đồng này đã nghe thấy tên của một kẻ cầm đầu,” một người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng, tên là Anna. “Hắn ta được gọi là Raven, một tên cướp nổi tiếng trong khu vực. Hắn ta không chỉ tàn nhẫn mà còn rất thông minh.”
“Chúng ta cần phải tìm cách tiếp cận hắn,” Mia nói. “Nếu chúng ta biết hắn muốn gì, có thể chúng ta có thể đối phó.”
“Nhưng làm thế nào?” Leo hỏi, vẻ mặt lo lắng. “Chúng ta không thể chỉ xông vào và hỏi hắn.”
“Chúng ta có thể cử một nhóm nhỏ đi theo dõi hắn,” Alex đề xuất. “Tôi và Mia có thể đi. Leo, mày ở lại đây với những người khác. Đó sẽ là cách an toàn nhất.”
“Tôi muốn đi cùng!” Leo phản đối, ánh mắt kiên quyết. “Tôi có thể giúp đỡ.”
“Mày còn quá nhỏ để tham gia vào điều này,” Mia nói, nhẹ nhàng nhưng cương quyết. “Đây là công việc nguy hiểm.”
“Nhưng tôi không muốn chỉ ngồi đây!” Leo nói, giọng đầy nước mắt. “Tôi cũng muốn làm điều gì đó.”
Alex nhìn Leo, lòng cảm thấy xót xa. “Tôi hiểu cảm giác của mày, Leo. Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nếu có chuyện gì xảy ra, mày phải ở lại đây để giúp đỡ những người khác.”
Cuối cùng, sau một hồi tranh luận, Leo đồng ý ở lại. Họ bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc đi tuần tra. Họ quyết định sẽ đợi đến đêm, khi Raven và băng nhóm của hắn có thể tập trung lại và dễ dàng quan sát.
Khi màn đêm buông xuống, Alex và Mia chuẩn bị ra ngoài. Họ trang bị cho mình những vũ khí tạm bợ và một chiếc đèn pin. “Hãy nhớ, nếu có gì không ổn, chúng ta phải quay lại ngay lập tức,” Mia nhấn mạnh.
“Đừng lo, tôi sẽ không để mày gặp rắc rối,” Alex trấn an. “Chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”
Khi họ tiến ra ngoài, cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Họ lén lút đi qua những con phố tối tăm, cẩn thận tránh những nơi có ánh sáng. Họ tới một khu vực mà họ đã nghe nói đến, nơi băng nhóm cướp thường tụ tập.
“Đây là chỗ mà bọn họ thường xuyên lui tới,” Mia thì thầm khi họ đứng ẩn mình sau một cái cây lớn, quan sát. Một số gã cướp đang đứng quanh một đống lửa, cười nói, và có vẻ như đang lên kế hoạch cho một cuộc tấn công.
“Chúng ta phải nghe họ nói chuyện,” Alex nói, ánh mắt dán chặt vào nhóm cướp. “Nếu biết được kế hoạch của họ, chúng ta có thể chuẩn bị tốt hơn.”
“Đúng,” Mia đồng ý, nhưng vẻ mặt có phần lo lắng. “Cần phải cẩn thận. Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Họ lén lút di chuyển gần hơn, giữ khoảng cách an toàn. Khi đến gần hơn, họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc—đó là gã cầm đầu, Raven. “Chúng ta sẽ không tha cho những người sống sót trong khu tự trị này,” hắn nói, âm thanh lạnh lẽo. “Bọn chúng đã làm mất đi nguồn cung cấp của chúng ta, và giờ là lúc để chúng trả giá.”
“Nhưng có vẻ như họ đã chuẩn bị tốt hơn,” một gã khác nói. “Có thể chúng ta nên chờ đợi thêm.”
“Không! Không thể!” Raven gầm lên, đôi mắt hắn ánh lên sự tức giận. “Chúng ta cần phải tấn công ngay lập tức. Nếu chúng ta chậm trễ, họ có thể có thêm sự trợ giúp.”
“Raven, chúng ta không thể đánh giá thấp bọn họ,” một gã khác cảnh báo. “Chúng ta đã thấy họ chiến đấu rồi. Họ không phải là những kẻ yếu đuối.”
“Bất kể điều gì xảy ra, chúng ta sẽ chiếm lấy khu tự trị!” Raven quát. “Và bất kỳ ai không nghe lời sẽ phải trả giá.”
Mia và Alex nhìn nhau, lòng cảm thấy bất an. Họ nhận ra rằng băng nhóm này đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công quyết định. “Chúng ta phải trở về ngay bây giờ!” Alex nói, giọng khẩn trương. “Chúng ta cần phải thông báo cho mọi người!”
Họ quay lưng, lén lút rời khỏi vị trí ẩn nấp, nhưng khi họ đang chạy, một tiếng động lớn vang lên. “Có ai đó ở đây!” một gã cướp kêu lên, nhận ra sự hiện diện của họ.
“Chạy!” Mia la lên, và cả hai lao nhanh về phía khu tự trị.
“Đuổi theo!” Raven gào lên, giọng nói tức giận vang vọng trong đêm tối. Alex và Mia cảm thấy nỗi sợ hãi trào dâng khi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo sau lưng.
Họ chạy nhanh như có thể, trái tim đập loạn xạ. Khi đến gần khu tự trị, Alex quay lại và thấy bọn cướp đang tiến lại gần. “Chúng ta phải vào trong!” anh kêu lên.
“Hãy đóng cửa lại!” Mia hô lớn khi họ lao vào khu tự trị.
Cảm giác hồi hộp và căng thẳng tăng cao khi cả hai chạy vào trong, hô lớn thông báo cho mọi người biết. “Băng nhóm cướp đang đến!” Alex thét lên, giọng nói đầy lo lắng.
Mọi người trong khu tự trị nhanh chóng tập hợp lại, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. “Hãy chuẩn bị vũ khí! Chúng ta không thể để họ tấn công!” Marcus gào lên.
“Cái gì đã xảy ra?” Anna hỏi, vẻ mặt lo lắng.
“Raven đang chuẩn bị tấn công chúng ta!” Mia nói, cảm giác lo lắng dâng cao. “Họ sẽ không dừng lại cho đến khi chiếm lấy nơi này.”
“Mọi người! Hãy tập trung!” Marcus hô lớn. “Chúng ta sẽ đứng lên bảo vệ ngôi nhà của mình. Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau, và chúng ta sẽ không để ai đánh bại chúng ta!”
Cả khu tự trị tràn ngập quyết tâm. Những người sống sót nắm chặt vũ khí, ánh mắt kiên định. “Chúng ta là một gia đình,” Alex nói, lòng cảm thấy tự hào khi nhìn vào mắt những người bạn của mình. “Chúng ta sẽ bảo vệ nhau!”
“Đúng vậy!” mọi người đồng thanh hô lên, quyết tâm chiến đấu để bảo vệ những gì họ đã xây dựng.
Khi tiếng bước chân ngày càng gần, sự hồi hộp tràn ngập không khí. Cuộc chiến quyết định đã đến gần. Họ đã sẵn sàng đối mặt với những kẻ thù, không chỉ vì sự sống còn của họ, mà còn vì những người đã mất và tương lai mà họ xứng đáng có được.
“Vì gia đình!” Alex hô lớn, cùng với mọi người, họ chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Họ sẽ không để cho bóng tối chiếm lấy cuộc sống của họ một lần nữa.