Cuộc Chiến Thời Xuân Thu Chiến Quốc - Chương 2
Chương 2: Bắt Đầu Hành Trình
Minh đứng trước mặt vị đại tướng quân, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ uy nghiêm và gương mặt cương nghị. Ông ngồi trên chiếc ghế lớn, hai bên là những cận vệ trang bị đầy đủ binh khí, ánh mắt sắc lạnh theo dõi từng động tác của Minh.
“Ngươi nói ngươi là Minh, phải không?” Tướng quân hỏi, giọng nói trầm và đầy quyền uy.
Minh gật đầu, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run. “Vâng, tôi là Minh. Tôi bị lạc vào đây, không rõ vì sao…”
Tướng quân nhướn mày, ánh mắt dò xét. “Lạc vào đây? Ngươi không phải người của Tề, cũng không phải của Sở. Vậy ngươi là ai?”
Minh biết rằng việc giải thích về việc mình đến từ tương lai sẽ không thể nào thuyết phục được vị tướng quân này, nên anh quyết định thay đổi cách tiếp cận.
“Tôi chỉ là một người lính bình thường, đã lạc mất đường trong một trận chiến,” Minh nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi không biết nơi này là đâu, nhưng tôi không có ý định gây hại cho bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn tìm cách trở về.”
Tướng quân im lặng một lúc, như đang cân nhắc những gì Minh nói. Sau một hồi, ông đứng dậy, bước chậm rãi về phía Minh.
“Ngươi biết cầm binh khí chứ?” Ông hỏi, mắt không rời khỏi Minh.
“Vâng, tôi có thể sử dụng binh khí,” Minh trả lời, nhớ lại những năm tháng huấn luyện khắc nghiệt trong quân ngũ.
Tướng quân gật đầu, rồi ra lệnh cho một cận vệ mang đến một thanh kiếm dài. Ông ném thanh kiếm xuống đất trước mặt Minh.
“Cầm lấy, ta muốn xem ngươi có đủ khả năng chiến đấu không,” ông nói, giọng nói đầy thách thức.
Minh cúi xuống, nhặt thanh kiếm lên. Nó nặng hơn những thanh kiếm mà anh từng sử dụng, nhưng Minh nhanh chóng quen với trọng lượng và cảm giác trong tay. Anh nhớ lại những bài tập kiếm thuật, từng động tác lướt qua tâm trí.
“Thử với ta,” tướng quân nói, rút thanh kiếm của mình ra và đứng vào tư thế chuẩn bị. Minh không còn lựa chọn nào khác, anh phải chứng minh khả năng của mình nếu muốn sống sót.
Cuộc đấu diễn ra ngay lập tức. Tướng quân tấn công trước, một cú chém mạnh mẽ từ trên xuống. Minh phản ứng nhanh nhạy, nghiêng người sang một bên và dùng kiếm của mình để đỡ đòn. Tiếng thép va chạm vang lên sắc lẹm.
“Khá lắm,” tướng quân nhếch mép cười, nhưng không chậm lại. Ông tiếp tục tấn công, liên tục ép Minh phải lùi bước. Minh phải tập trung cao độ, sử dụng hết kỹ năng của mình để đối phó với những đòn tấn công chính xác và mạnh mẽ từ đối thủ.
Tuy nhiên, Minh nhận ra rằng tướng quân không chỉ có sức mạnh mà còn có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn. Ông thay đổi chiến thuật một cách linh hoạt, khiến Minh phải liên tục điều chỉnh tư thế và chiến thuật của mình.
Khi cuộc đấu kéo dài thêm vài phút, Minh bắt đầu thấy mệt. Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán anh, nhưng anh không cho phép mình bị phân tâm. Trong một khoảnh khắc, Minh nhận thấy một cơ hội nhỏ để phản công. Anh nhanh chóng chém một đường ngang, nhắm vào cánh tay của tướng quân.
Nhưng tướng quân cũng nhanh không kém, ông lách người né tránh và dùng sức mạnh chặn đường kiếm của Minh lại. Minh bị đẩy lùi vài bước, chân trượt trên sàn đất cứng.
“Ngươi có kỹ năng đấy, nhưng vẫn chưa đủ,” tướng quân nói, giọng nói lạnh lùng.
Minh đứng dậy, biết rằng mình không thể tiếp tục đấu lâu hơn nữa. Anh hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ tung ra một đòn tấn công cuối cùng, dồn hết sức lực vào cú chém. Tướng quân có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn kịp thời đỡ được. Cả hai thanh kiếm va vào nhau, tạo ra một âm thanh vang dội.
Cuối cùng, Minh không còn sức nữa, anh lùi lại, buông kiếm xuống. Tướng quân nhìn Minh, rồi chậm rãi gật đầu.
“Ngươi khá đấy,” ông nói, rồi tra kiếm vào vỏ. “Ta thấy ngươi không phải là một người tầm thường. Có lẽ, ngươi sẽ có ích cho ta trong tương lai.”
Minh thở hổn hển, nhưng trong lòng có chút nhẹ nhõm. Anh đã vượt qua thử thách đầu tiên trong thế giới xa lạ này.
“Ta sẽ cho ngươi một cơ hội,” tướng quân nói tiếp. “Ngươi sẽ ở lại đây, trong doanh trại của ta. Nếu ngươi chứng minh được giá trị của mình, ta sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng nếu ngươi phản bội…”
Ông không cần phải nói hết câu, ánh mắt sắc bén của ông đã nói lên tất cả. Minh hiểu rõ rằng mình đang đứng giữa ranh giới sinh tử, và chỉ có cách duy nhất để sống sót: chứng tỏ khả năng và tìm hiểu thêm về thế giới này.
Minh cúi đầu cảm ơn, rồi được dẫn ra khỏi phòng bởi một cận vệ. Anh được đưa đến một căn phòng nhỏ trong doanh trại, nơi anh có thể nghỉ ngơi sau cuộc đấu căng thẳng. Minh ngồi xuống giường, nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
“Mình đã thực sự bị cuốn vào một thời đại khác, một thời đại đầy hỗn loạn và chiến tranh. Nếu muốn sống sót, mình phải thích nghi và nhanh chóng tìm ra cách để trở về nhà…” Minh nghĩ, trước khi mệt mỏi gục xuống giường, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng anh biết rằng ngày mai sẽ là một ngày đầy thử thách mới, và anh phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với tất cả những gì đang chờ đợi.