Cuộc Chiến Thời Xuân Thu Chiến Quốc - Chương 3
Chương 3: Hòa Nhập
Ánh sáng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ, rọi vào căn phòng đơn sơ nơi Minh đang nằm. Tiếng chim hót vang vọng từ xa xa, xen lẫn với những âm thanh sinh hoạt từ doanh trại bên ngoài. Minh mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ hồ sau những sự kiện ngày hôm qua.
Anh ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng đơn giản với những bức tường đất và đồ đạc thô sơ. Mọi thứ dường như quá thực tế để là một giấc mơ. Minh biết rằng mình thực sự đã lạc vào thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, và phải đối mặt với cuộc sống mới này.
Khi bước ra ngoài, Minh bị cuốn vào không khí tấp nập của doanh trại. Những binh lính đang tập luyện dưới sự chỉ huy của các tướng lĩnh, tiếng hô hào và tiếng binh khí va vào nhau vang vọng khắp nơi. Anh nhận ra rằng đây không phải là một doanh trại bình thường, mà là trung tâm của một lực lượng quân sự hùng mạnh.
“Ngươi là Minh, phải không?” Một giọng nói cất lên từ phía sau.
Minh quay lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao ráo, mặc giáp nhẹ, với đôi mắt sắc bén. Anh ta có vẻ là một sĩ quan trong quân đội, ánh mắt đầy tò mò nhưng cũng không kém phần thận trọng.
“Đúng vậy, tôi là Minh,” Minh đáp.
“Ta là Lục Nguyên, phó tướng của đại tướng quân,” người đàn ông tự giới thiệu. “Đại tướng quân đã dặn ta đưa ngươi đi tham quan doanh trại và hướng dẫn ngươi về những quy tắc ở đây. Đi theo ta.”
Minh gật đầu và bước theo Lục Nguyên qua các khu vực khác nhau của doanh trại. Họ đi qua những lều trại lớn nơi binh lính nghỉ ngơi, qua các kho vũ khí đầy ắp kiếm, giáo, cung tên. Mỗi nơi Minh đi qua đều cho thấy sự tổ chức chặt chẽ và kỷ luật nghiêm ngặt của quân đội thời kỳ này.
“Ngươi có vẻ là một người có kinh nghiệm chiến đấu,” Lục Nguyên nhận xét khi họ dừng lại trước một sân tập luyện. “Nhưng ở đây, mọi thứ khác biệt. Không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần sự khéo léo và mưu trí.”
Minh im lặng lắng nghe. Anh hiểu rằng mình đang ở trong một thế giới khác, và những kiến thức quân sự hiện đại có thể không hoàn toàn phù hợp với thời đại này. Nhưng Minh cũng biết rằng anh có một lợi thế: kiến thức về chiến thuật và công nghệ của tương lai.
“Ta nghe nói ngươi đã có một trận đấu với đại tướng quân hôm qua,” Lục Nguyên tiếp tục. “Đó không phải là điều mà ai cũng có thể làm được. Đại tướng quân rất ít khi tự mình thử sức với người mới.”
“Ông ấy rất mạnh,” Minh thừa nhận. “Tôi phải thừa nhận rằng, tôi chưa từng đối mặt với ai có kỹ năng như vậy.”
“Đúng vậy,” Lục Nguyên cười nhẹ. “Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ngươi đã thu hút sự chú ý của ông ấy. Ngươi nên cẩn thận, vì ở đây, một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.”
Minh hiểu rõ lời cảnh báo của Lục Nguyên. Anh đang ở một nơi mà lòng tin khó có được, và mọi sai lầm đều có thể phải trả giá bằng mạng sống. Tuy nhiên, Minh không cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, anh cảm thấy quyết tâm phải chứng minh bản thân, không chỉ để sống sót mà còn để tìm ra cách trở về nhà.
Trong suốt ngày hôm đó, Minh tiếp tục theo dõi và học hỏi từ các binh sĩ trong doanh trại. Anh tham gia vào các buổi huấn luyện, lắng nghe các bài giảng về chiến thuật và học cách sử dụng những vũ khí cổ đại. Dù những kỹ năng hiện đại giúp ích cho Minh rất nhiều, nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra rằng mình còn nhiều điều cần phải học hỏi từ thế giới này.
Buổi tối, khi Minh trở về phòng nghỉ, Lục Nguyên xuất hiện lần nữa. Anh ta mang theo một bát cháo nóng và một bình nước, đặt xuống trước mặt Minh.
“Ăn đi, ngươi sẽ cần sức khỏe cho những ngày sắp tới,” Lục Nguyên nói, giọng có chút trầm ngâm. “Ngươi có biết không, những người mới đến đây thường không trụ được lâu. Nhưng ta thấy ngươi có thể làm được nhiều hơn thế.”
Minh nhận lấy bát cháo, cảm nhận sự ấm áp từ nó. “Cảm ơn,” anh nói, rồi hỏi thêm, “Ngươi có bao giờ tự hỏi tại sao chúng ta phải chiến đấu? Tại sao các quốc gia lại không thể sống trong hòa bình?”
Lục Nguyên nhếch môi cười, nhưng nụ cười đó mang theo nỗi buồn. “Đó là bản chất của con người, Minh à. Quyền lực, danh vọng, và sự sống còn đã đẩy chúng ta vào những cuộc chiến không hồi kết. Ở đây, ngươi phải chọn: hoặc là chiến đấu, hoặc là bị đánh bại.”
Minh im lặng, hiểu rằng những lời của Lục Nguyên không chỉ là sự thật của thời đại này, mà còn là chân lý của mọi thời đại. Dù ở hiện tại hay quá khứ, chiến tranh luôn là một phần của con người.
“Ta sẽ giúp ngươi,” Lục Nguyên nói thêm, giọng nói chắc nịch. “Ngươi có tiềm năng, và nếu ngươi sẵn lòng học hỏi, ngươi có thể trở thành một phần quan trọng trong cuộc chiến này.”
Minh nhìn Lục Nguyên, nhận ra rằng mình đã tìm thấy một người bạn và cũng là một đồng minh trong cuộc hành trình đầy thử thách này. Anh gật đầu, quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Cảm ơn ngươi, Lục Nguyên,” Minh nói. “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Với quyết tâm đó, Minh bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống trong doanh trại, học hỏi từ những người lính và dần dần trở thành một phần của thế giới Xuân Thu Chiến Quốc đầy khốc liệt. Mỗi ngày trôi qua, Minh cảm thấy mình càng gần hơn với mục tiêu, và đồng thời cũng hiểu rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai.
Nhưng anh đã sẵn sàng, bởi vì trong tim anh luôn bùng cháy ngọn lửa quyết tâm, không chỉ để sống sót mà còn để chiến thắng trong cuộc hành trình mới mẻ này.