Cuộc Chiến Thời Xuân Thu Chiến Quốc - Chương 4
Chương 4: Trận Đầu Tiên
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Minh dần quen với cuộc sống trong doanh trại. Những ngày huấn luyện khắc nghiệt đã rèn luyện cho anh sự kiên nhẫn và sức mạnh. Mặc dù vẫn còn lạc lõng giữa thế giới xa lạ này, nhưng Minh đã học được cách hòa nhập với những người lính cổ đại và bắt đầu chứng tỏ giá trị của mình trong các bài tập trận chiến.
Một buổi sáng, khi Minh đang luyện kiếm với Lục Nguyên, một tiếng kèn lớn vang lên từ cổng thành. Tiếng kèn báo hiệu sự khẩn cấp, và không khí trong doanh trại ngay lập tức trở nên căng thẳng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Minh hỏi, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm.
Lục Nguyên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng. “Đó là tín hiệu của kẻ địch. Chúng ta phải sẵn sàng cho trận chiến.”
Chưa kịp định hình mọi việc, Minh đã thấy hàng loạt binh lính nhanh chóng tập hợp, vũ khí sẵn sàng, đôi mắt căng thẳng hướng về phía cổng thành. Đại tướng quân từ trong đại sảnh bước ra, giọng nói vang dội ra lệnh chuẩn bị chiến đấu.
“Minh, ngươi đi theo ta,” Lục Nguyên ra lệnh.
Minh gật đầu, nhanh chóng theo chân Lục Nguyên tiến về phía cổng thành. Anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh, không chỉ vì căng thẳng mà còn vì háo hức. Đây sẽ là trận chiến thực sự đầu tiên của anh trong thời đại này, và anh biết rằng mọi kỹ năng mà anh đã học sẽ được thử thách trong hôm nay.
Khi đến gần cổng thành, Minh nhận thấy phía xa, quân đội của địch đang tiến gần. Những lá cờ của nước Tề bay phấp phới trong gió, hàng ngũ của họ chặt chẽ và quy mô lớn. Quân đội của Tề rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc tấn công này.
“Địch đông và có vẻ mạnh,” Minh nhận xét.
“Đúng vậy, nhưng không phải bất khả chiến bại,” Lục Nguyên đáp, ánh mắt cương nghị. “Chúng ta đã chuẩn bị cho tình huống này từ lâu. Điều quan trọng là giữ vững tinh thần và tuân thủ chiến thuật.”
Minh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh nhớ lại những chiến thuật mà mình đã học trong quân đội hiện đại và tự hỏi liệu chúng có thể áp dụng trong tình huống này hay không. Dù sao, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cống hiến hết sức mình.
Đại tướng quân đứng trên thành, đưa mắt nhìn quân đội của mình, rồi cất giọng ra lệnh. “Mọi người, chuẩn bị sẵn sàng! Hôm nay chúng ta sẽ chiến đấu không chỉ vì đất nước, mà còn vì danh dự của chính mình!”
Tiếng hô vang dội khắp nơi khi binh lính rút kiếm ra, chuẩn bị đối mặt với kẻ địch. Minh cầm chặt thanh kiếm trong tay, trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh nhìn sang Lục Nguyên, người bạn mới của mình, người cũng đang chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến.
“Đừng lo lắng, Minh,” Lục Nguyên nói, mỉm cười khích lệ. “Chỉ cần nhớ những gì chúng ta đã học, và mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Minh gật đầu, cố gắng tập trung. Tiếng trống trận từ quân đội địch bắt đầu vang lên, đánh dấu cuộc tấn công sắp bắt đầu. Từng nhịp trống như những tiếng sấm, tạo nên không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Khi quân đội của Tề tiến đến gần cổng thành, đại tướng quân ra lệnh khai hỏa. Những cung thủ trên thành bắn ra hàng loạt mũi tên, như mưa đổ xuống hàng ngũ quân địch. Tiếng la hét vang lên khi nhiều binh sĩ của Tề ngã gục dưới trận mưa tên, nhưng hàng ngũ của họ vẫn tiếp tục tiến lên.
“Chuẩn bị tấn công!” Lục Nguyên ra lệnh, dẫn đầu một đội binh sĩ xuống dưới cổng thành. Minh theo sát sau lưng anh, cảm nhận rõ sức nóng của cuộc chiến sắp diễn ra.
Khi cổng thành mở ra, quân đội của nước Ngô tràn ra, đối mặt trực tiếp với quân đội của Tề. Tiếng kim loại va chạm, tiếng hét của binh lính, tiếng vó ngựa dồn dập, tất cả hòa quyện tạo nên một bản nhạc chiến tranh đầy khốc liệt.
Minh lao vào trận chiến, tay vung kiếm chém xuống kẻ địch trước mặt. Những kỹ năng anh đã học trong quân ngũ hiện đại giúp anh giữ được sự điềm tĩnh và phản ứng nhanh nhạy trước mọi tình huống. Nhưng đây không phải là một trận đấu dễ dàng. Quân đội của Tề rất mạnh, và Minh nhanh chóng nhận ra rằng anh phải đối mặt với những kẻ thù cứng cựa và đầy kinh nghiệm.
Trong lúc hỗn loạn, Minh thấy Lục Nguyên đang đấu với một tướng lĩnh của địch. Lục Nguyên nhanh nhẹn và khéo léo, nhưng kẻ địch cũng không kém phần. Minh nhanh chóng lao đến, hỗ trợ Lục Nguyên bằng một cú chém mạnh từ phía sau, khiến tướng lĩnh địch bất ngờ và bị đẩy lùi.
“Cảm ơn ngươi, Minh!” Lục Nguyên hét lên giữa trận chiến.
Minh gật đầu, tiếp tục lao vào cuộc chiến. Anh cảm thấy máu trong người sôi sục, không chỉ vì nguy hiểm mà còn vì sự hào hứng khi được chiến đấu hết mình. Nhưng trận chiến ngày càng trở nên ác liệt, và Minh bắt đầu cảm thấy kiệt sức.
Đột nhiên, một nhóm binh sĩ của địch lao vào từ phía bên phải, tấn công bất ngờ khiến quân đội của Ngô bị chia cắt. Minh và Lục Nguyên bị tách ra khỏi đội hình chính, và họ phải chiến đấu để giữ vững vị trí.
“Chúng ta bị bao vây!” Lục Nguyên hét lên, ánh mắt lo lắng.
Minh nhìn xung quanh, thấy rằng tình hình đang trở nên tồi tệ. Quân đội của Tề đang áp đảo, và họ không còn nhiều thời gian nữa. Anh biết rằng mình phải làm gì đó để lật ngược tình thế.
Với một quyết định táo bạo, Minh hét lên, “Theo ta!” rồi lao về phía trước, tấn công vào trung tâm của đội hình địch. Sự dũng cảm và kỹ năng của Minh khiến quân địch bất ngờ và tạo ra một khoảng trống trong hàng ngũ của họ. Lục Nguyên và những binh sĩ còn lại nhanh chóng theo sát sau lưng Minh, tận dụng cơ hội này để tấn công.
Sự liều lĩnh của Minh đã mang lại hiệu quả. Quân đội của Ngô nhanh chóng lấy lại thế trận và đẩy lùi được quân địch. Cuộc chiến diễn ra khốc liệt, nhưng cuối cùng, quân đội của Tề buộc phải rút lui.
Khi tiếng kèn kết thúc trận chiến vang lên, Minh thở phào nhẹ nhõm. Anh đã sống sót qua trận chiến đầu tiên, và không chỉ thế, anh còn góp phần quan trọng trong chiến thắng.
Lục Nguyên bước tới, vỗ mạnh vào vai Minh. “Ngươi làm tốt lắm, Minh. Nếu không có ngươi, chúng ta có lẽ đã không thể giữ vững được.”
Minh cười mệt mỏi, đôi mắt nhìn ra xa, nơi quân đội của Tề đang rút lui. “Chúng ta đã thắng trận này, nhưng chiến tranh vẫn chưa kết thúc.”
Lục Nguyên gật đầu, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị. “Đúng vậy. Và còn nhiều trận chiến khác đang chờ đợi chúng ta.”
Minh biết rằng đây chỉ là khởi đầu. Những gì anh đã trải qua chỉ là một phần nhỏ của cuộc chiến dài và khốc liệt trong thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc. Nhưng anh cũng biết rằng mình không còn là một người lạc lõng nữa. Anh đã tìm thấy vị trí của mình trong thế giới này, và anh sẽ chiến đấu đến cùng, dù có phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
Với quyết tâm đó, Minh quay trở lại doanh trại, chuẩn bị cho những ngày tháng đầy thử thách đang chờ đợi anh phía trước.