Cuộc Chiến Thời Xuân Thu Chiến Quốc - Chương 6
Chương 6: Thảm Bại
Màn đêm buông xuống phủ kín doanh trại, mang theo sự im lặng đầy căng thẳng. Minh vẫn thức trắng, tâm trí không ngừng suy nghĩ về những gì anh đã nghe được. Kế hoạch bí mật của kẻ thù, lô hàng vũ khí từ phía đông, và mối nguy hiểm đang rình rập khiến anh không thể yên lòng.
Sáng hôm sau, Minh quyết định không thể chờ đợi thêm. Anh tìm đến Lục Nguyên, người bạn và cũng là đồng minh đáng tin cậy nhất trong doanh trại. Minh kể lại những gì anh đã nghe được đêm trước, không quên nhấn mạnh sự nguy hiểm của tình hình.
Lục Nguyên cau mày, rõ ràng là thông tin này khiến anh lo lắng. “Ngươi có chắc không? Nếu đây là sự thật, chúng ta phải hành động ngay lập tức.”
“Ta chắc chắn,” Minh khẳng định, ánh mắt kiên định. “Chúng ta phải chặn đứng kế hoạch này trước khi nó kịp thực hiện.”
Lục Nguyên suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. “Được, ta sẽ thông báo cho đại tướng quân. Chúng ta cần chuẩn bị cho một cuộc tấn công bất ngờ.”
Cả hai nhanh chóng đến gặp đại tướng quân, trình bày mọi thông tin Minh đã thu thập được. Đại tướng quân nghe xong, gương mặt trở nên nghiêm nghị. “Nếu đúng như vậy, chúng ta phải hành động ngay. Lục Nguyên, ngươi tập hợp binh lính, chuẩn bị xuất phát. Minh, ngươi sẽ đi cùng chúng ta trong nhiệm vụ này.”
Minh gật đầu, cảm thấy quyết tâm trỗi dậy trong lòng. Đây sẽ là một cuộc chiến sống còn, và anh biết mình phải chiến đấu bằng tất cả khả năng để bảo vệ nước Ngô.
Chỉ trong vài giờ, đội quân nhỏ nhưng tinh nhuệ của nước Ngô đã được tập hợp và sẵn sàng xuất phát. Minh, Lục Nguyên, và đại tướng quân dẫn đầu đội quân, tiến về phía đông, nơi mà lô hàng vũ khí đang được vận chuyển. Đoàn quân di chuyển trong im lặng, cẩn trọng để không bị phát hiện.
Khi mặt trời lặn dần, đội quân của Minh tiến đến một vùng đồi núi hẻo lánh. Theo thông tin từ các trinh sát, lô hàng vũ khí sẽ được vận chuyển qua đây vào ban đêm. Họ quyết định phục kích, ẩn mình trong những bụi cây rậm rạp chờ đợi.
Thời gian trôi qua trong sự căng thẳng tột độ. Minh có thể nghe thấy tiếng thở của những người lính xung quanh, cảm nhận được sự hồi hộp và lo lắng trong không khí. Nhưng anh vẫn giữ vững tinh thần, sẵn sàng cho cuộc tấn công bất ngờ.
Cuối cùng, một đoàn xe ngựa xuất hiện từ xa, lừ đừ tiến tới. Minh có thể thấy rõ những chiếc thùng lớn được chở trên xe, có lẽ là những vũ khí mà kẻ thù định sử dụng để tấn công nước Ngô.
Khi đoàn xe đến gần vị trí phục kích, đại tướng quân ra lệnh tấn công. Những mũi tên bay vút qua không trung, nhắm thẳng vào đoàn xe. Tiếng la hét vang lên khi những người lính địch bị bất ngờ, không kịp phản ứng.
Minh dẫn đầu một nhóm lính, lao vào tấn công trực diện. Cuộc chiến diễn ra ác liệt, nhưng với sự bất ngờ, quân đội của Ngô nhanh chóng chiếm ưu thế. Minh dùng kỹ năng chiến đấu của mình để hạ gục từng kẻ địch, tiến gần hơn đến những chiếc xe chở vũ khí.
Nhưng khi Minh vừa đến gần một trong những chiếc xe, anh nhận ra có điều gì đó không ổn. Những thùng hàng không chứa vũ khí, mà chỉ là những thùng gỗ rỗng. Minh ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đây là một cái bẫy!” Minh hét lên, nhưng đã quá muộn.
Từ khắp nơi xung quanh, một lực lượng quân đội lớn của Tề xuất hiện, bao vây đội quân nhỏ của Ngô. Minh nhận ra rằng họ đã bị lừa, kẻ thù đã dàn dựng một cuộc phục kích ngược lại. Trong khi quân đội của Ngô đang phân tán và tấn công, thì quân địch đã bao vây họ từ mọi phía.
Tiếng hét vang lên khi quân đội của Tề tấn công dữ dội, đẩy lùi đội quân của Ngô. Minh cố gắng tập hợp các binh lính lại, nhưng sự áp đảo về số lượng và sự bất ngờ khiến họ nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Lục Nguyên chiến đấu bên cạnh Minh, cả hai đều hiểu rằng họ đang đối mặt với một tình huống cực kỳ nguy hiểm. Minh cảm thấy mình bị đẩy lùi từng bước, mỗi lần anh ngã xuống và đứng dậy, cảm giác bất lực càng lớn. Quân đội của Ngô đang bị xé nát, và họ không còn cơ hội để phản công.
Đại tướng quân, dù cố gắng chống cự, cũng bị bao vây và bị bắt giữ. Minh chứng kiến cảnh tượng này trong nỗi kinh hoàng. Anh biết rằng nếu không làm gì ngay lập tức, toàn bộ đội quân sẽ bị tiêu diệt.
“Lục Nguyên, chúng ta phải rút lui!” Minh hét lên giữa tiếng hò reo của quân địch. Nhưng Lục Nguyên, dù bị thương nặng, vẫn cố gắng chiến đấu.
“Không, chúng ta không thể để họ bắt đại tướng quân!” Lục Nguyên đáp, giọng khản đặc.
Minh hiểu ý định của Lục Nguyên, nhưng tình hình quá tồi tệ. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bảo toàn lực lượng còn lại. Minh kéo Lục Nguyên rời khỏi chiến trường, dù trong lòng đầy cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng.
Đội quân của Ngô bị đánh bại thảm hại. Những người sống sót ít ỏi rút lui trong đêm tối, mang theo những vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Minh, dù còn sống sót, cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết. Anh đã thất bại trong nhiệm vụ bảo vệ nước Ngô và cứu đại tướng quân.
Đêm đó, khi ngồi một mình trong bóng tối, Minh không thể ngăn mình nghĩ về những gì đã xảy ra. Anh đã bị đánh bại không chỉ trên chiến trường, mà còn trong trò chơi chiến lược của kẻ thù bí ẩn. Minh biết rằng mình đã bước vào một cuộc chiến không chỉ có sức mạnh, mà còn cần đến trí tuệ và sự nhạy bén.
Nhưng mặc dù bị đánh bại, Minh không cho phép mình gục ngã. Anh quyết định rằng sẽ không để thất bại này đánh bại mình. Minh phải tiếp tục chiến đấu, tìm ra kẻ thù thực sự và lấy lại những gì đã mất. Anh không thể để nước Ngô rơi vào tay kẻ thù mà không chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Với quyết tâm mới, Minh biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều gian nan. Nhưng anh sẽ không từ bỏ, bởi vì giờ đây, anh đã hiểu rằng cuộc chiến này không chỉ là về sự sống còn của một quốc gia, mà còn là về danh dự, lòng trung thành, và khát vọng chiến thắng.