Cuộc Đấu Tranh Sinh Tồn - Chương 3
Chương 3: Cuộc Hành Trình Gian Nan
Ngày hôm sau, John và nhóm của anh tỉnh dậy trong sự yên bình giả tạo của căn hầm chứa nhà ông nội David. Họ biết rằng ngoài kia, thế giới đang chìm trong hỗn loạn. Từng người một kiểm tra điện thoại và lắng nghe tin tức từ radio, cố gắng thu thập thêm thông tin về dịch bệnh.
“Chúng ta không thể ở đây mãi được,” Sarah nói. “Đồ tiếp tế có thể sẽ hết và chúng ta cần tìm hiểu rõ hơn về những gì đang xảy ra.”
“Đúng vậy,” John đồng ý. “Chúng ta cần tìm một nơi an toàn hơn và có nhiều thông tin hơn. Có lẽ chúng ta nên đến một bệnh viện hoặc trung tâm nghiên cứu nào đó.”
“Em biết một nơi,” Emily, một nhà khoa học trẻ trong nhóm, lên tiếng. “Trung tâm nghiên cứu nơi em làm việc có thể có thông tin về virus này. Nó nằm ở phía bắc thị trấn, cách đây khoảng 50 dặm.”
“Vậy chúng ta nên chuẩn bị và khởi hành sớm,” John quyết định.
Họ nhanh chóng chuẩn bị đồ dùng cần thiết, đồ ăn, nước uống và các vật dụng y tế. Trước khi rời đi, họ kiểm tra kỹ càng từng người để đảm bảo không ai có dấu hiệu nhiễm bệnh.
Trên đường đi, nhóm của John phải đối mặt với nhiều thử thách. Những con đường vắng lặng, những ngôi nhà bỏ hoang, và những dấu hiệu của sự hoảng loạn hiện rõ ở khắp nơi. Họ đi qua những khu phố từng đông đúc giờ trở nên im ắng một cách đáng sợ.
“Nhìn kìa,” David chỉ tay về phía trước. Một nhóm người bị biến đổi thành những sinh vật kỳ dị đang lang thang trên đường, vẻ mặt hung dữ và khát máu.
“Chúng ta phải tránh xa họ,” John thì thầm. “Đi vòng qua con hẻm bên kia.”
Nhóm của họ lặng lẽ di chuyển qua các con hẻm, tránh những sinh vật kỳ dị. Nhưng không lâu sau, họ bị phát hiện.
“Chạy nhanh lên!” John hét lên khi một trong những sinh vật phát hiện ra họ và lao tới.
Cả nhóm chạy hết sức, nhưng một số sinh vật đã bắt đầu đuổi theo. David bị vấp ngã và gần như bị bắt kịp.
“Không!” Sarah quay lại, giúp David đứng dậy và chạy tiếp.
Họ chạy vào một tòa nhà bỏ hoang và nhanh chóng khóa cửa lại. Tiếng gầm gừ và đập cửa của những sinh vật ngoài kia khiến mọi người thở dốc, lo sợ.
“Chúng ta không thể cứ chạy mãi thế này,” Emily nói, thở hổn hển. “Chúng ta cần một kế hoạch.”
“Được rồi, chúng ta sẽ tạm nghỉ ở đây và tìm cách thoát khỏi thị trấn này an toàn,” John nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Khi họ đang bàn bạc, John nhận thấy một người đàn ông già đứng ở góc phòng. Ông ta nhìn họ với ánh mắt đầy cảnh giác.
“Ông là ai? Làm gì ở đây?” John hỏi.
“Tôi là Robert,” người đàn ông trả lời. “Tôi đã trốn ở đây từ khi dịch bệnh bắt đầu. Các bạn là người đầu tiên tôi thấy từ đó đến giờ.”
“Chúng tôi đang cố gắng đến trung tâm nghiên cứu ở phía bắc. Ông có biết con đường nào an toàn không?” Emily hỏi.
“Đường chính đầy rẫy những sinh vật đó. Nhưng có một con đường tắt qua khu rừng phía sau. Nó nguy hiểm, nhưng ít nhất không có nhiều sinh vật như ngoài kia,” Robert nói.
“Chúng ta sẽ thử con đường đó,” John quyết định. “Cảm ơn ông.”
Robert dẫn họ qua những lối đi chật hẹp và đầy rẫy nguy hiểm của khu rừng. Họ phải cẩn thận từng bước, tránh những cạm bẫy và những sinh vật kỳ dị. Dù gặp nhiều khó khăn, nhưng sự dẫn dắt của Robert giúp họ thoát khỏi nhiều tình huống nguy hiểm.
Cuối cùng, sau nhiều giờ đồng hồ đầy căng thẳng và mệt mỏi, họ cũng nhìn thấy tòa nhà của trung tâm nghiên cứu hiện ra trước mắt.
“Chúng ta đã đến nơi,” Emily nói, mắt sáng lên.
“Hy vọng ở đây chúng ta sẽ tìm được câu trả lời,” John nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Họ biết rằng hành trình phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng họ không thể từ bỏ. Với hy vọng mới và sự đoàn kết, nhóm của John tiếp tục bước vào trung tâm nghiên cứu, tìm kiếm giải pháp cho cơn dịch bệnh kinh hoàng này.