Cuộc Đấu Tranh Sinh Tồn - Chương 4
Chương 4: Tìm Kiếm Hy Vọng
Trung tâm nghiên cứu hiện ra trước mắt họ như một pháo đài im lặng giữa sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài. Những cánh cửa sắt nặng nề và các bức tường cao vút làm tăng thêm cảm giác an toàn tạm thời. Emily dẫn đầu nhóm, hướng họ về phía lối vào chính.
“Khu này có vẻ như đã bị bỏ hoang, nhưng hãy cảnh giác,” Emily nói, giọng nghiêm nghị.
Họ bước vào tòa nhà qua một lối vào hẹp. Không khí bên trong ẩm mốc và mùi hóa chất nồng nặc. Những dãy hành lang tối tăm và lạnh lẽo làm nổi da gà, tạo cảm giác như họ đang bước vào một mê cung vô tận.
“Chúng ta cần tìm phòng thí nghiệm chính. Ở đó có thể có dữ liệu về virus,” Emily giải thích.
Họ di chuyển cẩn thận qua từng hành lang, kiểm tra các phòng thí nghiệm bị bỏ hoang. Cuối cùng, họ đến một phòng thí nghiệm lớn với nhiều thiết bị khoa học tiên tiến. Emily nhanh chóng bắt đầu kiểm tra máy tính và các hồ sơ lưu trữ.
“Mọi người canh gác cửa đi, để tôi xem có thể tìm được gì,” Emily nói.
John, Sarah và David đứng quanh cửa, cảnh giác với bất kỳ tiếng động nào từ bên ngoài. Thời gian trôi qua một cách nặng nề, tiếng gõ lách cách từ bàn phím của Emily là âm thanh duy nhất trong phòng.
“Tôi tìm thấy rồi!” Emily hét lên, mắt sáng rực lên.
“Chuyện gì vậy?” John bước đến bên cô.
“Đây là toàn bộ thông tin về virus này. Nó thực sự được tạo ra trong một thí nghiệm sinh học. Virus này được phát triển để kiểm tra khả năng tái tạo tế bào, nhưng đã bị biến đổi ngoài tầm kiểm soát,” Emily giải thích.
“Vậy có cách nào chữa trị không?” Sarah hỏi, hy vọng lấp lánh trong mắt.
“Chúng ta có thể phát triển một loại kháng thể để ngăn chặn sự biến đổi. Nhưng cần có một mẫu virus nguyên gốc để tạo ra loại kháng thể này,” Emily trả lời.
“Có nghĩa là chúng ta phải tìm một trong những mẫu virus ban đầu,” David nói, giọng đầy lo lắng.
“Đúng vậy. Và tôi nghĩ nó có thể ở trong phòng thí nghiệm gốc ở tầng hầm,” Emily nói, chỉ vào một sơ đồ tòa nhà trên màn hình.
“Chúng ta cần đến đó ngay,” John nói, ánh mắt quyết tâm. “Nếu chúng ta có thể tìm ra mẫu virus gốc, chúng ta có thể cứu được mọi người.”
Họ di chuyển nhanh chóng xuống tầng hầm, cẩn thận từng bước một. Không khí trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt hơn. Những bức tường dường như thu hẹp lại, tạo cảm giác ngột ngạt. Cuối cùng, họ đến trước một cánh cửa sắt lớn với biển hiệu “Phòng thí nghiệm gốc”.
John nhẹ nhàng mở cửa, và họ bước vào. Căn phòng được trang bị đầy đủ thiết bị khoa học, nhưng bây giờ đều phủ bụi và mạng nhện. Ở trung tâm phòng, một tủ kính lớn chứa nhiều ống nghiệm và lọ đựng mẫu.
“Đây rồi,” Emily nói, tiến đến tủ kính. Cô mở khóa và cẩn thận lấy ra một ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lam. “Đây là mẫu virus nguyên gốc.”
“Bây giờ chúng ta cần phải tìm cách phát triển kháng thể,” David nói.
“Chúng ta sẽ sử dụng phòng thí nghiệm trên tầng để làm điều đó. Chúng ta có đủ thiết bị và dữ liệu cần thiết,” Emily trả lời, mắt không rời khỏi ống nghiệm.
Đột nhiên, tiếng động lớn vang lên từ hành lang. Những sinh vật kỳ dị đang tiến gần đến phòng thí nghiệm.
“Chúng đã phát hiện ra chúng ta. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây,” John nói.
Họ vội vàng quay trở lại tầng trên, nhưng hành lang đã bị bao vây bởi những sinh vật kỳ dị. Những tiếng gầm gừ và bước chân nặng nề ngày càng gần hơn.
“Chúng ta sẽ phải chiến đấu để thoát khỏi đây,” John nói, chuẩn bị sẵn sàng.
“Được rồi, mọi người sẵn sàng chưa?” Emily hỏi, mắt ánh lên sự quyết tâm.
“Tất nhiên rồi,” Sarah nói, nắm chặt cây gậy trong tay.
“Đi thôi!” John hét lên.
Họ lao ra khỏi phòng thí nghiệm, đối mặt với những sinh vật kỳ dị. Cuộc chiến khốc liệt diễn ra, nhưng nhờ sự quyết tâm và tinh thần đồng đội, họ đã có thể đánh bại những sinh vật và tìm đường thoát khỏi trung tâm nghiên cứu.
Khi họ trở lại xe và chuẩn bị khởi hành, John nhìn mọi người và nói: “Chúng ta đã có mẫu virus. Giờ là lúc tìm cách cứu thế giới.”
Họ biết rằng cuộc hành trình còn rất dài và đầy khó khăn, nhưng với mẫu virus trong tay, họ đã có hy vọng để chiến đấu và giành lại cuộc sống bình yên.