Cuộc Điều Tra Tội Ác Kỳ Bí - Chương 2
Chương 2: Dấu Vết Bị Ẩn
Bầu không khí trong căn phòng mờ ảo khiến Minh cảm thấy lạnh gáy. Linh hồn của người phụ nữ vẫn đứng đó, ánh mắt buồn bã nhìn cô.
“Tôi là Ngọc,” linh hồn nói, “Tôi đã chết trong ngôi nhà này, nhưng không ai biết sự thật về cái chết của tôi.”
“Ngọc, bà có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” Minh hỏi, lòng đầy trăn trở.
Ngọc từ từ tiến gần hơn, đôi mắt rưng rưng. “Tôi đã bị chồng mình, Hùng, giết. Ông ta không chỉ là một người chồng tồi tệ mà còn là một kẻ cuồng tín. Ông ta tin rằng tôi đã phản bội.”
“Vậy, tại sao bà không thể siêu thoát?” Minh hỏi, sự đồng cảm trong giọng nói của cô.
“Ông ta đã che giấu tội ác. Tôi muốn mọi người biết sự thật. Tôi không thể ra đi khi còn bị oan,” Ngọc đáp.
Trần đứng bên cạnh, cảm thấy rùng mình trước câu chuyện đau thương. “Chúng ta phải tìm ra bằng chứng để chứng minh bà vô tội,” anh nói.
Minh gật đầu. “Đúng vậy. Chúng ta cần điều tra thêm về Hùng và cuộc sống của bà ở đây.”
Sau khi rời khỏi ngôi nhà, Minh và Trần quyết định tìm hiểu về quá khứ của Ngọc và Hùng. Họ quay trở lại nhà Trần để lập kế hoạch. “Chúng ta có thể hỏi những người hàng xóm hoặc tìm kiếm trong hồ sơ địa phương,” Minh đề xuất.
“Có lẽ họ biết về mối quan hệ giữa Ngọc và Hùng,” Trần nói, ánh mắt sáng lên với hy vọng.
“Đúng, nhưng chúng ta phải cẩn thận. Những người dân ở đây có thể sợ hãi khi nhắc đến Hùng,” Minh nhấn mạnh.
Sáng hôm sau, cả hai quyết định đến nhà ông Lâm, một người hàng xóm sống gần nhà Ngọc và Hùng. Ông Lâm được biết đến là người hay quan sát mọi thứ trong khu phố.
“Chào ông Lâm,” Minh mở lời khi cả hai đến nơi. “Chúng tôi muốn hỏi ông một vài điều về Ngọc và Hùng.”
Ông Lâm nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự lo ngại. “Cái chết của Ngọc là một điều mà tôi không muốn nhắc đến,” ông nói, giọng trầm.
“Nhưng chúng tôi cần biết sự thật,” Minh kiên trì. “Ngọc không thể yên lòng khi chưa có công lý.”
“Được rồi, tôi sẽ kể cho các bạn,” ông Lâm thở dài. “Ngọc và Hùng đã sống bên nhau nhiều năm. Ban đầu, họ rất hạnh phúc, nhưng sau đó, Hùng trở nên ghen tuông một cách mù quáng. Ông ta thường xuyên nghi ngờ Ngọc.”
“Hùng có thói quen gì lạ không?” Minh hỏi.
“Có. Ông ta thường đi khuya và trở về trong trạng thái say xỉn. Mọi người đều lo ngại cho Ngọc,” ông Lâm kể, ánh mắt đầy thương cảm.
Sau khi thu thập được thông tin từ ông Lâm, Minh và Trần quyết định tìm hiểu thêm về hồ sơ vụ án của Ngọc. Họ đến trụ sở cảnh sát địa phương, nơi mà vụ án đã được ghi nhận.
“Chúng tôi muốn xem hồ sơ vụ án liên quan đến cái chết của Ngọc,” Minh yêu cầu với viên cảnh sát trực.
Viên cảnh sát nhướng mày, “Cô là ai? Tại sao lại quan tâm đến vụ án đã đóng?”
“Tôi là thám tử. Tôi nghĩ có những điều chưa được làm rõ trong vụ án này,” Minh đáp.
“Cô không phải là người đầu tiên đặt câu hỏi về vụ án này,” viên cảnh sát nói, “Nhưng hồ sơ đã được đóng lại vì không có chứng cứ rõ ràng.”
Minh cảm thấy bực bội nhưng không bỏ cuộc. “Có thông tin gì về những người đã chứng kiến cái chết không?”
“Chúng tôi có một số lời khai, nhưng không đủ để buộc tội Hùng,” viên cảnh sát trả lời.
“Xin hãy cho tôi xem,” Minh kiên quyết.
Khi xem qua hồ sơ, Minh phát hiện ra một chi tiết thú vị. Trong lời khai của một nhân chứng, có một câu nói mơ hồ về một người đàn ông lạ mặt đã xuất hiện gần nhà Ngọc vào đêm xảy ra vụ án.
“Trần, chúng ta cần tìm hiểu về người này,” Minh nói, hừng hực khí thế.
“Nhưng làm sao chúng ta biết được người đó là ai?” Trần hỏi.
“Chúng ta có thể hỏi những người hàng xóm khác. Có thể họ đã thấy người đó,” Minh đáp.
Trở về làng, Minh và Trần bắt đầu đi hỏi thăm những người xung quanh. Mỗi người đều cho biết một điều khác nhau về người đàn ông lạ. Cuối cùng, họ gặp một cô gái trẻ tên là Mai, người sống gần nhà Ngọc.
“Có, tôi đã thấy một người đàn ông lạ mặt xuất hiện gần nhà họ,” Mai nói. “Ông ta có vẻ khá nghiêm nghị và không nói chuyện với ai.”
“Bà có nhớ đặc điểm gì về ông ta không?” Minh hỏi.
“Tôi nhớ là ông ta có một hình xăm trên cánh tay. Hình như là một con rắn,” Mai đáp.
“Cảm ơn bà, Mai. Chúng tôi cần tìm hiểu thêm về người này,” Minh cảm thấy những manh mối đang dần sáng tỏ.
Khi trời tối dần, Minh và Trần trở về nhà. Họ quyết định lập kế hoạch cho ngày mai để tìm kiếm thông tin về người đàn ông có hình xăm. Minh cảm thấy hào hứng, bởi vì mỗi câu hỏi, mỗi manh mối đều dẫn dắt họ đến gần hơn với sự thật.
“Chúng ta phải tìm ra sự thật về Ngọc. Cô ấy xứng đáng được yên nghỉ,” Minh nói với Trần, ánh mắt kiên quyết.
“Cô Minh, tôi tin rằng chúng ta sẽ tìm thấy bằng chứng,” Trần trả lời.
Minh biết rằng con đường phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng cô cảm thấy mình không đơn độc. Hành trình tìm kiếm công lý cho Ngọc chỉ mới bắt đầu, và cô sẽ không từ bỏ cho đến khi sự thật được phơi bày.