Cuộc Điều Tra Tội Ác Kỳ Bí - Chương 5
Chương 5: Dấu Vết Tội Ác
Ánh sáng mờ ảo của buổi chiều buông xuống thị trấn Nhân Lạc, phủ lên nó một không khí bí ẩn. Minh và Trần quyết định không từ bỏ việc tìm kiếm Huy, người có thể nắm giữ sự thật đằng sau cái chết của Ngọc. Họ cần một kế hoạch cụ thể để tìm ra manh mối về người đàn ông bí ẩn này.
“Chúng ta có thể bắt đầu từ những người bạn cũ của Huy,” Minh nói khi họ ngồi lại trong quán cà phê địa phương. “Có thể họ biết ông ta đã đi đâu.”
“Đúng, nhưng không biết có ai còn nhớ Huy không?” Trần hỏi, vẻ nghi ngờ.
“Chúng ta sẽ tìm cách để hỏi họ,” Minh đáp, quyết tâm lấp đầy những khoảng trống trong cuộc điều tra.
Họ quyết định tìm đến những quán bar và tụ điểm giải trí mà Huy thường lui tới trước đây. Bước vào một quán bar nhỏ với âm nhạc rộn ràng, Minh nhận thấy nơi này có không khí vui vẻ, nhưng cũng không thiếu những ánh mắt dò xét.
“Chào các bạn! Tôi cần hỏi một chút,” Minh bắt chuyện với một nhóm thanh niên đang ngồi cùng nhau. “Có ai trong số các bạn biết một người tên Huy không?”
Một trong số họ, một chàng trai có vẻ ngoài mạnh mẽ, nhìn Minh với ánh mắt nghi ngờ. “Huy? Tại sao bạn lại hỏi về ông ta?”
“Chúng tôi đang tìm hiểu về ông ấy. Có liên quan đến vụ án của Ngọc,” Minh thẳng thắn nói.
“Ngọc…? Thật ra Huy đã rời khỏi thị trấn sau khi vụ án xảy ra. Chúng tôi cũng không biết ông ta đi đâu,” chàng trai nói, giọng có vẻ mờ ám.
“Nhưng có lẽ một trong các bạn biết ông ta thường hay đến đâu trước khi rời đi?” Minh không bỏ lỡ cơ hội.
“Nghe nói Huy đã gặp ai đó ở thành phố lớn. Có thể là một người phụ nữ,” một cô gái trong nhóm nói. “Họ đã có một mối quan hệ.”
“Bạn có biết tên cô ta không?” Trần hỏi.
“Không, nhưng tôi nghe rằng họ đã gặp nhau thường xuyên. Có thể cô ta biết điều gì đó về Huy,” cô gái trả lời.
Những thông tin mà họ thu thập được đang dần vén màn những bí ẩn. Minh và Trần quyết định sẽ đến thành phố lớn để tìm kiếm người phụ nữ đó. “Chúng ta cần đến đó ngay lập tức,” Minh nói, ánh mắt kiên định.
“Nhưng chúng ta sẽ làm gì nếu không biết tên cô ta?” Trần hỏi, cảm thấy bất an.
“Tôi có cảm giác là chúng ta sẽ tìm thấy manh mối khi đến nơi. Huy có thể đã để lại dấu vết,” Minh đáp.
Chiều tối, họ lên đường đến thành phố lớn. Đường phố đông đúc và náo nhiệt, nhưng Minh cảm thấy mình đang tiến gần đến sự thật. Họ dừng lại ở một quán cà phê nơi những người trẻ thường tụ tập, hỏi thăm về Huy và người phụ nữ có thể biết thông tin về ông ta.
Sau một hồi hỏi han, họ gặp một người đàn ông lớn tuổi, người đã từng làm việc trong quán bar nơi Huy thường đến. “Huy? Ồ, tôi biết ông ta,” người đàn ông nói. “Ông ta thường đi với một cô gái tên là Mai.”
“Mai? Có ai biết cô ta không?” Minh hỏi.
“Tôi biết. Cô ấy làm việc ở một tiệm hoa gần đây,” người đàn ông trả lời. “Huy thường đến mua hoa cho cô ấy.”
“Cảm ơn ông! Chúng tôi sẽ tìm Mai ngay bây giờ,” Minh nói, cảm thấy hào hứng.
Họ tìm đến tiệm hoa, nơi có những bông hoa tươi đẹp đủ màu sắc. Minh đẩy cửa bước vào, một mùi thơm ngát lan tỏa xung quanh. Cô gái đứng sau quầy hàng chính là Mai, một cô gái trẻ với đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ.
“Chào cô, tôi là thám tử Minh. Tôi đang tìm kiếm một người tên là Huy. Cô có biết ông ta không?” Minh hỏi.
Mai nhìn Minh với vẻ ngạc nhiên. “Huy? Tôi đã không gặp ông ta một thời gian rồi. Tại sao cô lại tìm ông ấy?”
“Chúng tôi đang điều tra về cái chết của Ngọc, và có thông tin cho rằng Huy có thể biết điều gì đó,” Minh giải thích.
“Ngọc…?” Mai lộ vẻ lo lắng. “Huy đã từng nói về cô ấy, nhưng tôi không nghĩ ông ta có liên quan đến cái chết của cô ấy.”
“Cô có thể cho tôi biết về mối quan hệ giữa họ không? Có phải Huy có điều gì đó giấu diếm không?” Minh tiếp tục.
Mai thở dài, “Huy là một người tốt, nhưng ông ta đã gặp phải những rắc rối. Có lẽ ông ta đã chứng kiến điều gì đó trong đêm Ngọc chết. Ông ta thường trở về trong tình trạng say xỉn và lo lắng.”
Minh cảm thấy một cảm giác mạnh mẽ về điều này. “Cô có biết Huy ở đâu bây giờ không?” cô hỏi.
“Nghe đồn ông ta đã đi về phía bắc, đến một thị trấn nhỏ khác. Tôi không biết chính xác,” Mai trả lời, ánh mắt buồn bã.
“Cảm ơn cô, Mai. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm ông ta,” Minh nói, lòng tràn đầy quyết tâm.
Khi rời tiệm hoa, Trần cảm thấy căng thẳng. “Nếu Huy ở một thị trấn khác, chúng ta sẽ mất thêm thời gian để tìm kiếm,” anh nói.
“Nhưng chúng ta không thể từ bỏ. Ngọc xứng đáng được biết sự thật,” Minh khẳng định.
Họ quyết định quay về thị trấn Nhân Lạc để chuẩn bị cho hành trình tìm kiếm Huy. Nhưng trước khi rời đi, Minh không quên ghé lại ngôi nhà cũ của Ngọc, nơi có thể còn những manh mối ẩn giấu.
Trở về ngôi nhà, không khí vẫn nặng nề và im lặng. Minh cùng Trần bắt đầu kiểm tra lại căn phòng mà họ đã khám phá trước đó. Minh cảm thấy một điều gì đó đang chờ đợi họ. Cô lục tìm mọi ngóc ngách, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể dẫn đến sự thật.
“Cô Minh, có lẽ chúng ta đã bỏ sót điều gì đó,” Trần nói, khi anh phát hiện ra một ngăn kéo nhỏ trong bàn.
Minh vội vã đến gần. Trần kéo ngăn kéo ra, bên trong có một cuốn sổ cũ kỹ. Minh mở ra, bên trong ghi chép những điều quan trọng.
“Đây là nhật ký của Ngọc!” Minh thốt lên. “Có thể nó chứa đựng những bí mật mà cô ấy đã che giấu.”
Minh chăm chú đọc những dòng chữ trong cuốn nhật ký. Những nỗi lo âu, sự ghen tuông và cảm giác bị đe dọa từ Hùng hiện lên rõ ràng. Ngọc đã ghi lại mọi chuyện về cuộc sống của mình, về Huy và những cuộc gặp gỡ bí mật.
“Cô ấy đã gặp Huy và đã thảo luận về những điều kỳ lạ xảy ra trong gia đình. Huy biết nhiều điều hơn là chúng ta tưởng,” Minh nói, lòng dâng trào hy vọng.
“Chúng ta phải tìm Huy, bất kỳ giá nào,” Trần nói, cảm giác hứng khởi bùng lên.
“Đúng vậy, chỉ có Huy mới có thể giúp Ngọc được yên nghỉ. Và chúng ta cần phải đến thị trấn đó ngay bây giờ,” Minh khẳng định, quyết tâm dâng cao.
Khi ánh sáng cuối cùng tắt dần, Minh và Trần chuẩn bị cho hành trình mới. Họ sẽ tìm kiếm Huy, tìm ra sự thật và giúp Ngọc thoát khỏi nỗi oan khuất. Mọi bí mật đều sẽ được phơi bày, và không có gì có thể ngăn cản họ.
Cuộc điều tra này đang trở thành một cuộc chiến với thời gian, nhưng Minh tin rằng họ sẽ tìm thấy manh mối cuối cùng.