Cuộc Đời Bí Ẩn Của Điêu Thuyền - Chương 2
Chương 2: Sự Trở Lại của Kỹ Năng
Nhân vật:
Điêu Thuyền: Người phụ nữ xinh đẹp và tài năng, đang sống ẩn dật tại một ngôi làng nhỏ.
Lý Lão: Cụ già tốt bụng đã cưu mang Điêu Thuyền.
Lính Tào Tháo: Một nhóm binh lính đang tìm kiếm những người có liên quan đến Lữ Bố.
Một ngày nọ, khi Điêu Thuyền đang làm việc trong vườn, cô nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng hò hét vang lên từ xa. Nhìn ra phía cổng làng, cô thấy một nhóm lính Tào Tháo đang tiến vào.
Điêu Thuyền (lo lắng): “Không ổn rồi, có lính Tào Tháo đến đây. Mình phải làm sao để không bị phát hiện?”
Cô nhanh chóng trở về nhà, kể cho Lý Lão nghe về tình hình.
Điêu Thuyền: “Lý Lão, lính Tào Tháo đã đến làng. Họ có thể đang tìm kiếm con. Chúng ta phải làm sao?”
Lý Lão (trầm ngâm): “Tiểu Thư, ta đã nghĩ đến tình huống này. Cháu cần phải sử dụng tài năng của mình để đánh lạc hướng họ. Hãy chuẩn bị biểu diễn một bài múa và hát để thu hút sự chú ý của họ.”
Điêu Thuyền gật đầu, cô nhanh chóng thay bộ y phục đơn giản thành trang phục biểu diễn. Khi lính Tào Tháo tiến vào làng, họ lập tức bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và tài năng của Điêu Thuyền.
Lính Tào Tháo 1: “Đây là ai? Sao lại có người đẹp và tài năng thế này trong một ngôi làng nhỏ?”
Lính Tào Tháo 2: “Đúng vậy, chúng ta nên dừng lại và xem biểu diễn của cô ta.”
Điêu Thuyền bắt đầu múa và hát, từng động tác uyển chuyển và giọng hát ngọt ngào của cô làm say đắm lòng người. Cô biết rằng mình phải cố gắng hết sức để lính Tào Tháo không nghi ngờ.
Điêu Thuyền (hát): “Trong cơn gió lạnh, lòng ta vẫn hướng về, Những kỷ niệm xưa, đã qua đi tựa như mây. Người yêu dấu, giờ đây xa cách, Lòng ta đau, nhưng vẫn giữ trọn niềm tin.”
Khi bài hát kết thúc, lính Tào Tháo vẫn còn mê mẩn, quên mất nhiệm vụ của mình. Họ rời đi mà không hề nghi ngờ gì.
Lính Tào Tháo 1: “Thật là một buổi biểu diễn tuyệt vời. Chúng ta nên quay lại công việc thôi.”
Sau khi lính Tào Tháo rời đi, Điêu Thuyền trở về nhà, lòng cô nhẹ nhõm phần nào. Lý Lão bước tới, nhìn cô với ánh mắt cảm phục.
Lý Lão: “Cháu đã làm rất tốt, Tiểu Thư. Nhưng nơi này không còn an toàn nữa. Cháu cần phải rời khỏi đây và tìm đến một nơi an toàn hơn.”
Điêu Thuyền (gật đầu): “Con hiểu rồi, Lý Lão. Con sẽ rời đi ngay trong đêm nay. Con cảm ơn Lão đã cưu mang và giúp đỡ con suốt thời gian qua.”
Trước khi chia tay, Lý Lão tặng Điêu Thuyền một mảnh ngọc bích, biểu tượng cho sự may mắn và bảo vệ.
Lý Lão: “Hãy giữ lấy mảnh ngọc này, nó sẽ bảo vệ cháu trong những lúc nguy nan. Chúc cháu tìm được sự an bình và thanh thản trong tâm hồn.”
Điêu Thuyền nhận mảnh ngọc với lòng biết ơn sâu sắc. Cô biết rằng cuộc hành trình mới đang chờ đợi mình phía trước, và cô quyết tâm sẽ không để quá khứ ám ảnh nữa.
Trong đêm tối, Điêu Thuyền rời làng, mang theo mảnh ngọc bích và hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng với lòng quyết tâm và sự kiên cường, cô sẽ vượt qua mọi khó khăn.