Cuộc Đời Của Kẻ Đã Nguyền Rủa Thần Đèn - Chương 1
Chương 1: Hơi Thở Của Định Mệnh
Trong một ngôi làng hẻo lánh nằm ẩn mình giữa những ngọn núi hùng vĩ, Rafi lớn lên với cuộc sống đơn sơ, khiêm nhường, nhưng với anh, mọi thứ đều quý giá. Cha mẹ anh đã khuất từ sớm, để lại một ngôi nhà nhỏ và một viên ngọc cổ – niềm tự hào duy nhất của dòng họ. Viên ngọc ấy không chỉ có giá trị về vật chất mà còn là biểu tượng truyền thống của gia đình, một viên ngọc đã đi qua bao thế hệ và chứa đựng trong đó nhiều ký ức và lịch sử.
Một buổi sáng mù sương, khi Rafi đang ra ngoài làm việc, những tiếng la hét và đập phá từ phía làng vang lên chát chúa. Một đạo quân xâm lược bất ngờ ập vào, tàn sát và cướp phá không thương tiếc. Rafi lao về nhà, trái tim anh đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực.
“Không…!” Rafi hét lớn, gương mặt tái mét khi nhìn thấy ngôi nhà của mình bị đốt cháy, mọi thứ bị đập phá.
Anh chạy vào trong và gần như bật khóc khi nhìn thấy nơi cất giữ viên ngọc quý đã bị phá tung, viên ngọc biến mất không dấu vết.
Ngay lúc đó, một bóng người bước tới từ cánh cửa bị hất tung. Đó là Gilan, người bạn thân của anh trong làng.
“Rafi, bọn chúng lấy hết rồi…” Gilan nghẹn ngào, đôi mắt đầy nước.
“Viên ngọc… viên ngọc của ta đâu rồi?” Rafi thốt lên trong cơn giận dữ và tuyệt vọng.
“Bọn chúng đã lấy đi, Rafi ạ. Bọn chúng không chừa lại gì cả,” Gilan đáp, đặt tay lên vai anh an ủi. “Nhưng còn giữ lại được mạng là may rồi.”
Rafi siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu. Anh không thể chấp nhận sự thật rằng viên ngọc quý giá nhất đã biến mất. Anh nhìn về phía xa, nơi những ngọn đồi sừng sững, nơi anh tin rằng kẻ thù đã trốn thoát. Ngọn lửa hận thù trong lòng anh bùng cháy.
“Không, ta không thể để viên ngọc mất mãi mãi. Đó là niềm tự hào của gia đình, là tất cả những gì ta còn lại của họ,” Rafi kiên quyết, đôi mắt ánh lên quyết tâm mãnh liệt.
“Rafi… đừng liều mạng. Đó là một đạo quân, không phải chỉ một hai người mà cậu có thể đối đầu. Sẽ là tự sát nếu cậu cố đuổi theo chúng,” Gilan khuyên, giọng lo lắng.
“Ta không còn gì để mất nữa, Gilan. Cha mẹ ta đã khuất, ngôi nhà cũng đã bị phá hủy. Ta không thể sống trong cảm giác tội lỗi nếu không tìm lại viên ngọc ấy,” Rafi đáp, ánh mắt không hề lay chuyển.
“Vậy để mình đi cùng cậu,” Gilan nói, siết chặt nắm đấm. “Chúng ta sẽ tìm lại nó cùng nhau.”
Rafi ngần ngại một chút, rồi cũng gật đầu, cảm kích sự quyết tâm của người bạn thân.
“Nhưng chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng,” Rafi nói. “Họ có quân đội, chúng ta chỉ có hai người. Nhưng nếu có kế hoạch, chúng ta vẫn có thể thành công.”
Vài ngày sau, sau khi chuẩn bị vũ khí và lương thực, Rafi và Gilan bắt đầu hành trình vào vùng đất của những kẻ xâm lược. Con đường dẫn họ qua những khu rừng rậm rạp, vượt qua nhiều con suối và những dãy núi hiểm trở. Đêm đầu tiên trong rừng, họ ngồi quanh đống lửa, ánh sáng nhảy múa trên gương mặt cương nghị của Rafi.
“Cậu có chắc về điều này không, Rafi?” Gilan hỏi, giọng trầm ngâm. “Chúng ta có thể không bao giờ quay về.”
“Ta biết,” Rafi đáp, không chút do dự. “Nhưng đây là điều ta phải làm.”
Họ im lặng nhìn đốm lửa nhỏ cháy bập bùng, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng. Rafi nhớ lại cha mẹ mình, hình ảnh họ hiện về trong ánh lửa, như thể họ đang ở đó, bên cạnh anh, bảo vệ và đồng hành. Anh nhắm mắt, thầm hứa rằng anh sẽ tìm lại viên ngọc, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người anh yêu thương.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua tán lá rừng, họ tiếp tục cuộc hành trình. Đến giữa trưa, khi họ đến một đèo núi, phía xa xa xuất hiện bóng dáng của những căn lều vải – doanh trại của kẻ thù.
“Chúng ta phải tiến gần hơn mà không để bị phát hiện,” Rafi thì thầm, mắt chăm chú quan sát.
Gilan gật đầu, cùng Rafi tiến lên, cả hai bò sát đất, lách qua các bụi cây, tận dụng mọi bóng tối để che giấu. Khi đến gần, họ thấy một tên lính đứng gác, dáng vẻ uể oải, không hề hay biết về sự xuất hiện của hai người.
“Cậu nghĩ chúng ta có thể lấy viên ngọc mà không cần đánh nhau không?” Gilan hỏi, mắt nhìn quanh tìm đường an toàn.
“Ta sẽ tìm viên ngọc trong trại chính. Hãy để mình vào, còn cậu đứng đây, canh chừng nếu có lính đến gần,” Rafi ra hiệu.
Gilan gật đầu. Rafi cẩn thận tiến sâu vào trại, luồn lách giữa các căn lều, cho đến khi anh đến gần lều lớn nhất, nơi anh tin rằng viên ngọc đang được giữ. Tim anh đập thình thịch khi anh vén tấm vải lều lên và nhìn thấy viên ngọc đang nằm lặng lẽ trong một cái rương gỗ, như chờ đợi chủ nhân của nó.
Rafi với tay chạm vào viên ngọc, cảm nhận cái lạnh băng của nó qua lòng bàn tay. Nhưng ngay khi anh cầm nó lên, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể lấy cắp viên ngọc này mà không ai biết ư?”
Rafi quay lại và đối diện với một chiến binh cao lớn, ánh mắt dữ tợn, cùng lưỡi kiếm sắc bén trong tay.
“Đưa viên ngọc đó lại đây, hoặc ngươi sẽ không bao giờ thấy ánh mặt trời một lần nữa!” tên chiến binh đe dọa.
Rafi cắn chặt môi, đưa mắt nhìn viên ngọc rồi nhìn tên chiến binh. Với quyết tâm không bao giờ từ bỏ, anh giơ viên ngọc lên, hét lớn:
“Ngươi có thể lấy mạng ta, nhưng viên ngọc này thuộc về ta, mãi mãi thuộc về dòng họ ta!”
Tên chiến binh lao tới, nhưng trong khoảnh khắc định mệnh ấy, Gilan bất ngờ từ phía sau tấn công, giải cứu Rafi khỏi nguy hiểm. Họ cùng nhau chiến đấu, lăn xả, bảo vệ viên ngọc quý giá.
Cuối cùng, sau cuộc chiến ác liệt, cả hai thoát ra khỏi trại và chạy vào rừng, giữ chặt viên ngọc bên mình. Dù biết rằng hành trình này còn dài và đầy hiểm nguy, Rafi cảm thấy như một hơi thở định mệnh đã cứu lấy anh và viên ngọc, mở đầu cho một cuộc phiêu lưu đầy thách thức.
Chương 2: Tập Hợp Lực Lượng
Bước chân ra khỏi doanh trại, Arken dẫn đội quân của mình tiến về phía Bắc, nơi vùng biên giới rối loạn đang chờ đón họ. Hành trình không chỉ dài mà còn đầy gian khó, với những cánh rừng âm u, những con đường lầy lội, và địch thủ đang ẩn nấp ở khắp nơi. Mỗi một bước đi của Arken đều là một lời thề âm thầm, rằng ông sẽ khôi phục lại sự yên bình cho những con người đang bị giày xéo.
Garvin tiến lại gần Arken khi họ đi qua một ngôi làng bị đốt cháy, khói vẫn còn vương vấn trong không khí.
“Thưa ngài, đây là tác phẩm của băng nhóm Karnak,” Garvin nói, ánh mắt buồn bã khi nhìn thấy những gì còn sót lại. “Chúng tàn nhẫn hơn ta tưởng.”
Arken siết chặt tay cầm thanh kiếm, đôi mắt sắt lạnh nhìn về phía trước. “Chúng sẽ phải trả giá cho mọi tội ác đã gây ra. Nhưng trước hết, chúng ta cần thêm người. Đội quân này chưa đủ để đối phó với số lượng cướp lớn như thế.”
Khi mặt trời lên cao, đội quân của Arken tiến đến một thung lũng rộng lớn, nơi sinh sống của những bộ tộc thảo nguyên tự do. Những người dân ở đây từng sống dưới sự bảo hộ của vương quốc Velarion, nhưng giờ đây, họ phải tự lo liệu khi quân đội vương quốc quá yếu ớt để bảo vệ họ. Arken biết rõ rằng nếu muốn chiến thắng, ông cần sự trợ giúp từ những chiến binh này.
Chương 1: Lực Lượng Tàn Phá
Trong những ngày chiến tranh chưa từng ngơi nghỉ, Đại tá Quang Minh nhận nhiệm vụ điều hành một đơn vị quân đội nổi tiếng khắp vùng về sự hỗn loạn và thiếu kỷ luật. Đơn vị này được mệnh danh là “Lực Lượng Tàn Phá” – không phải vì thành tích mà bởi tiếng xấu về sự vô kỷ luật và tinh thần đồng đội lỏng lẻo.
Ngay khi Quang Minh bước chân vào doanh trại, ông cảm nhận được bầu không khí nặng nề. Những binh sĩ đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ, nói chuyện lớn tiếng, thậm chí còn có người đùa giỡn bằng vũ khí. Chứng kiến cảnh tượng này, ông không khỏi nhíu mày.
Đại tá Quang Minh đi tới, vỗ vai một binh sĩ đang cười cợt với những người khác.
“Cậu tên gì?” Quang Minh hỏi, giọng trầm nhưng chắc chắn.
Binh sĩ kia quay lại, đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên. “Dạ, tôi là Vũ,” cậu ta đáp, có phần lơ đãng.
“Vũ, cậu có biết mình đang cầm gì trên tay không?” Quang Minh chỉ vào khẩu súng trong tay Vũ, ánh mắt lạnh lùng.
“Dạ, đây là súng… nhưng… tôi chỉ đang đùa với mấy anh em thôi, thưa Đại tá,” Vũ lúng túng trả lời.
“Đùa?” Quang Minh lắc đầu, thở dài. “Binh nhì Vũ, trong quân ngũ, súng không phải là đồ chơi. Nếu muốn đùa giỡn, hãy để lại súng của cậu và ra ngoài doanh trại. Nhưng nếu muốn là một người lính, hãy tôn trọng súng, tôn trọng đồng đội và tôn trọng chính mình.”
Vũ cúi đầu, im lặng. Lời nói của Đại tá như một gáo nước lạnh dội thẳng vào niềm tự hào của cậu. Không khí quanh đó trở nên yên tĩnh, các binh sĩ khác cũng ngưng lại, nhìn Đại tá với vẻ ngạc nhiên.
Sau đó, Đại tá Quang Minh hướng đến tất cả mọi người. “Tôi không quan tâm các cậu trước đây đã quen làm việc như thế nào, nhưng kể từ giờ phút này, tôi sẽ thiết lập lại kỷ luật trong đơn vị này. Các cậu không còn là một nhóm lính rời rạc nữa. Từ giờ, chúng ta sẽ trở thành một đội quân mạnh mẽ.”
Tiếng xì xào lại nổi lên, một người lính khác lên tiếng: “Kỷ luật ư? Thưa Đại tá, chúng tôi đâu phải lũ trẻ con cần được dạy dỗ.”
Đại tá Quang Minh bình tĩnh quay lại nhìn người vừa nói. Anh ta là Trung sĩ Hải, người nổi tiếng nhất về thái độ bất cần trong đơn vị này.
“Hải, tôi không ở đây để nói cho các cậu nghe những điều ngọt ngào. Tôi ở đây để đảm bảo rằng đơn vị này sẽ không còn là một gánh nặng của quân đội nữa,” Quang Minh nói, giọng chắc chắn, ánh mắt nhìn thẳng vào Hải.
Hải không nhượng bộ, cười khẩy, “Vậy thì Đại tá hãy cứ thử xem. Chúng tôi đã quen với việc không ai can thiệp vào cách chúng tôi làm việc. Nếu Đại tá muốn thay đổi, tôi e rằng sẽ gặp nhiều khó khăn.”
Quang Minh vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc lạnh hơn. “Khó khăn là điều mà bất kỳ người lính nào cũng phải đối mặt, nhưng không có gì là không thể. Hải, nếu cậu không sẵn lòng thay đổi, tôi sẽ sẵn sàng giúp cậu ra khỏi đây.”
Lời nói của Đại tá Quang Minh như một đòn cảnh cáo. Hải cúi đầu, im lặng, ánh mắt thoáng qua chút bất ngờ và chần chừ. Trong không khí căng thẳng, Đại tá Quang Minh quyết định tổ chức một buổi huấn luyện ngay lập tức.
“Tất cả tập trung! Chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc huấn luyện ngay bây giờ!” Quang Minh hét lớn, ra lệnh với giọng uy quyền.
Buổi huấn luyện đầu tiên dưới sự giám sát của Đại tá Quang Minh là một thử thách lớn cho tất cả các binh sĩ. Ông yêu cầu họ chạy bộ qua khu vực đồi núi, vượt qua các chướng ngại vật và rèn luyện kỷ luật thông qua từng động tác. Những người lính vốn đã quen với việc thiếu kỷ luật nay cảm thấy mệt mỏi, nhưng không ai dám phàn nàn.
Trong lúc cả đơn vị mệt lả, Quang Minh đi tới từng người, không quên đưa ra những lời động viên. “Hãy nhớ rằng, mỗi bước các cậu đi đều là vì đồng đội và vì đất nước này. Nếu các cậu không làm được điều đó, hãy rời khỏi nơi này ngay lập tức.”
Một binh sĩ trẻ tên Nam, mệt lả, cố gắng giữ bước chân, hỏi: “Đại tá, tại sao lại bắt chúng tôi tập luyện như vậy? Chúng tôi chỉ là một đội quân bình thường thôi mà.”
Quang Minh dừng lại, nhìn vào mắt Nam. “Bình thường? Không, cậu sai rồi. Mỗi người lính đều mang trên vai trách nhiệm lớn lao. Mỗi cậu ở đây là một mảnh ghép quan trọng của đội ngũ này. Nếu một người bỏ cuộc, toàn đội sẽ suy yếu.”
Lời nói của Đại tá đã tác động mạnh mẽ đến Nam và những người khác. Họ dần hiểu rằng đây không chỉ là bài huấn luyện mà còn là thử thách về tinh thần, một cách để rèn giũa lòng kiên nhẫn và đoàn kết.
Sau buổi huấn luyện, Đại tá Quang Minh triệu tập cả đội, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy khích lệ.
“Ngày hôm nay mới chỉ là khởi đầu. Các cậu có thể chọn ở lại để cùng tôi cải thiện bản thân và biến nơi này thành một đội quân mạnh mẽ, hoặc các cậu có thể rời đi. Lựa chọn nằm trong tay các cậu,” Quang Minh nói, giọng ông tràn đầy quyết tâm.
Sau một lúc im lặng, từng binh sĩ một nhìn nhau, và rồi một người đứng dậy, rồi hai, rồi cả đội đều đứng lên, hướng ánh mắt kiên định về phía Đại tá.
“Chúng tôi sẽ ở lại, Đại tá,” Vũ nói, giọng rắn rỏi. “Chúng tôi muốn chứng tỏ rằng Lực Lượng Tàn Phá có thể trở thành đội quân kỷ luật nhất.”
Đại tá Quang Minh mỉm cười, khẽ gật đầu. Ông biết rằng đây mới chỉ là bước khởi đầu, nhưng với tinh thần của các binh sĩ, ông tin rằng họ sẽ làm nên điều kỳ diệu. Lực Lượng Tàn Phá đã bắt đầu một hành trình mới, nơi mà kỷ luật và đạo đức sẽ trở thành cốt lõi, tạo nên một lực lượng quân sự mạnh mẽ và đáng tự hào.
Đoàn quân dừng lại trước trại của tù trưởng Halkon, một người đàn ông cao lớn với bộ râu dài bạc trắng. Ông bước ra từ căn lều lớn, ánh mắt cảnh giác khi thấy đội quân đang tiến lại gần. Halkon đã từng chiến đấu bên cạnh Arken trong một số trận chiến, nhưng ông vẫn giữ thái độ thận trọng.
“Arken, ta không ngờ lại gặp lại ngươi ở đây,” Halkon nói, giọng nói sâu trầm, đôi mắt dò xét.
“Ta cũng không nghĩ mình sẽ quay lại chiến trường, nhưng biên giới đang cần ta, và ta cần ngươi,” Arken đáp, đôi mắt không rời khỏi tù trưởng. “Lũ cướp của Karnak đã tàn phá những vùng đất này, và bây giờ chúng ta phải cùng nhau tiêu diệt chúng.”
Halkon khoanh tay, mỉm cười mỉa mai. “Vương quốc của ngươi đã bỏ rơi chúng ta từ lâu, Arken. Bây giờ, khi mọi thứ rơi vào hỗn loạn, ngươi mới quay lại và mong đợi sự giúp đỡ?”
“Đúng vậy,” Arken đáp ngay, không chút do dự. “Nhưng đừng quên rằng nếu vùng biên giới này rơi vào tay bọn cướp, ngươi và bộ tộc của ngươi cũng sẽ không thể sống yên. Chúng không để ai yên ổn, dù là đồng minh hay kẻ thù.”
Halkon im lặng, suy nghĩ kỹ lưỡng. Ông biết rõ tình hình nguy hiểm như thế nào, và bản thân ông cũng không muốn nhìn thấy bộ tộc của mình bị cuốn vào vòng xoáy bạo lực không hồi kết.
“Ngươi có kế hoạch gì?” Halkon hỏi, giọng đã bớt phần cứng rắn.
Arken tiến lên một bước, đưa bản đồ từ trong áo khoác ra, chỉ vào những vùng đất biên giới. “Bọn chúng có số lượng đông, nhưng chúng ta có lợi thế địa hình. Nếu bộ tộc của ngươi giúp chúng ta bao vây, chúng ta có thể chia nhỏ lực lượng cướp và tiêu diệt từng nhóm một.”
Halkon nhìn bản đồ, gật đầu chậm rãi. “Kế hoạch nghe có vẻ khả thi, nhưng ngươi phải nhớ, chiến binh của ta không phải là lính đánh thuê. Chúng ta chiến đấu vì tự do, không phải vì tiền bạc.”
“Ta không hứa vàng bạc, nhưng ta hứa rằng vùng đất của ngươi sẽ được bảo vệ nếu ngươi giúp ta lập lại trật tự. Vương quốc sẽ không còn bỏ rơi các ngươi nữa,” Arken nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Halkon suy ngẫm một hồi lâu, rồi gật đầu. “Được, chúng ta sẽ giúp ngươi. Nhưng hãy nhớ lời hứa của ngươi, Arken. Ta sẽ không tha thứ nếu ngươi lại để chúng ta lâm vào cảnh bị bỏ rơi.”
“Ta hứa,” Arken đáp, nắm chặt tay Halkon như một lời cam kết.
Đội quân của Arken giờ đây lớn mạnh hơn, có sự trợ giúp của các chiến binh bộ tộc thảo nguyên. Họ tiếp tục hành trình tiến về phía các ngôi làng bị tàn phá. Những người dân sống sót nghe tin Arken trở lại chiến trường đã dần dần tập hợp, mang theo hy vọng được bảo vệ.
Bên trong doanh trại, khi màn đêm buông xuống, Garvin bước vào lều của Arken, mang theo một bản báo cáo từ các trinh sát.
“Thưa ngài, các trinh sát đã tìm ra vị trí chính xác của Karnak. Hắn đóng quân tại một pháo đài cũ gần rừng Sương Mù, phía Đông biên giới.”
Arken nhìn bản đồ, gật đầu. “Chúng ta cần tấn công bất ngờ. Karnak không được biết rằng chúng ta đang đến.”
“Ngài có định sử dụng các chiến binh thảo nguyên cho trận này không?” Garvin hỏi.
“Đúng vậy,” Arken đáp. “Họ sẽ đóng vai trò quyết định. Với sức mạnh và khả năng chiến đấu dẻo dai của họ, chúng ta sẽ tấn công từ nhiều phía và bao vây Karnak.”
Garvin nở nụ cười nhẹ, đầy tự tin. “Karnak sẽ không có cơ hội thoát.”
Arken cũng mỉm cười. “Và chúng ta sẽ lập lại trật tự cho vùng biên giới này, một lần và mãi mãi.”
Sáng hôm sau, đội quân hùng mạnh của Arken và các chiến binh thảo nguyên xuất phát về phía pháo đài của Karnak. Trong lòng họ, niềm hy vọng và lòng quyết tâm ngày càng lớn mạnh. Họ biết rằng trận chiến sắp tới sẽ không dễ dàng, nhưng với sự đoàn kết và chiến lược tài tình, họ tin rằng chiến thắng là điều chắc chắn.