Cuộc Đời Của Kẻ Đã Nguyền Rủa Thần Đèn - Chương 3
Chương 3: Thần Đèn Xuất Hiện
Sau khi thực hiện nghi lễ mà Zafir hướng dẫn, sức mạnh kỳ lạ trong người Rafi tiếp tục lớn dần. Trong những ngày sau đó, anh thấy mình nhanh nhẹn hơn, mạnh mẽ hơn, và dường như có thể cảm nhận được luồng năng lượng từ viên ngọc đang lan tỏa khắp cơ thể. Tuy nhiên, cùng với sức mạnh, một cảm giác bất an không ngừng trỗi dậy trong lòng.
Một đêm, khi đang cùng Gilan nghỉ lại bên đống lửa, Rafi bắt đầu nói về sức mạnh mà anh cảm nhận được.
“Gilan, cậu có thấy mình đã làm đúng khi nhận sức mạnh này không?” Rafi hỏi, ánh mắt đầy hoài nghi.
“Cậu mạnh mẽ hơn trước, nhưng lão Zafir đó… mình không tin lão,” Gilan trả lời, giọng trầm tư. “Cậu có biết lão thực sự muốn gì không?”
“Lão chỉ nói rằng mình sẽ cần sức mạnh này để tìm lại viên ngọc thực sự và bảo vệ di sản gia đình. Nhưng đôi khi, mình cũng cảm thấy lão có gì đó rất… quỷ quyệt,” Rafi thừa nhận.
Giữa cuộc trò chuyện, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ phía xa, làm họ giật mình. Đám lửa chập chờn như bị luồng gió mạnh nào đó thổi qua. Bầu trời đột nhiên tối đen, và một luồng sáng kỳ dị phát ra từ viên ngọc trong tay Rafi.
Bất ngờ, một làn khói dày đặc tỏa ra từ viên ngọc, dần dần hình thành thành một bóng dáng khổng lồ. Đó là một sinh vật với thân hình vạm vỡ, da sẫm màu, đôi mắt rực lửa, và một sức mạnh toát ra bao trùm cả không gian xung quanh. Đó chính là thần đèn – một thực thể mạnh mẽ và đầy quyền năng.
“Ngươi là ai?” Rafi lắp bắp, lùi lại vài bước, mắt mở to nhìn vào thực thể trước mặt.
“Ta là kẻ đã bị giam cầm trong viên ngọc này suốt hàng trăm năm… ngươi đã đánh thức ta,” giọng nói của thần đèn ầm vang, khiến mặt đất dưới chân họ rung chuyển.
Gilan, lúc này cũng hoảng sợ, chụp lấy tay Rafi, thì thầm: “Rafi, bỏ viên ngọc xuống! Đây không phải chuyện tốt lành!”
Nhưng Rafi, dù cảm thấy sợ hãi, vẫn không thể rời mắt khỏi thần đèn. “Ngươi muốn gì từ ta?” Rafi hỏi, giọng run run nhưng đầy tò mò.
“Không phải ta muốn gì từ ngươi, mà ngươi mới là người khao khát sức mạnh,” thần đèn nói, cười khinh bỉ. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể kiểm soát sức mạnh của ta chỉ vì ngươi đang cầm viên ngọc sao?”
“Ta… ta chỉ muốn bảo vệ gia đình, bảo vệ viên ngọc khỏi kẻ thù,” Rafi nói, cố gắng trấn tĩnh.
Thần đèn cười lạnh lùng. “Ngươi không hiểu gì cả. Viên ngọc không chỉ là vật gia truyền, nó là một chìa khóa. Sức mạnh của nó có thể thay đổi vận mệnh của cả thế giới, nhưng để kiểm soát nó, ngươi phải trả giá.”
“Trả giá? Ý ngươi là sao?” Rafi hỏi, ánh mắt đầy hoài nghi và bất an.
“Bất kỳ ai khao khát sức mạnh sẽ luôn phải đối diện với cái giá. Ngươi có dám không, kẻ trần tục nhỏ bé?” Thần đèn cúi xuống, đôi mắt rực lửa nhìn thẳng vào Rafi.
Gilan bước lên, can thiệp: “Không, Rafi! Chúng ta không cần sức mạnh của hắn. Chúng ta chỉ cần viên ngọc, chỉ cần bảo vệ nó là đủ rồi. Đừng tin vào lời của hắn.”
Nhưng Rafi vẫn bị cuốn hút bởi quyền năng to lớn đang tràn ngập trong không khí. Anh cảm thấy như có một dòng máu mới đang chảy trong người, thúc giục anh tiến tới sức mạnh đó. “Ta đã mất tất cả, Gilan. Nếu đây là cách duy nhất để bảo vệ di sản gia đình, ta sẽ chấp nhận.”
Thần đèn gật đầu hài lòng. “Vậy thì ngươi đã chọn đúng. Nhưng để thực sự sở hữu sức mạnh của ta, ngươi phải hoàn toàn giam cầm ta. Chỉ khi ta thuộc về ngươi mãi mãi, ngươi mới có thể kiểm soát được sức mạnh này.”
“Giam cầm? Ý ngươi là sao?” Rafi hỏi, ngờ vực.
“Ngươi phải làm một nghi thức phong ấn, khóa ta vĩnh viễn trong chiếc đèn này. Khi đó, ta sẽ là của ngươi mãi mãi, sức mạnh của ta sẽ mãi thuộc về ngươi,” thần đèn trả lời, giọng như lời thề.
Gilan ngay lập tức phản đối. “Rafi, đừng làm vậy! Cậu không hiểu, sức mạnh như vậy sẽ mang đến tai họa. Sức mạnh đó không phải dành cho con người!”
Nhưng Rafi, mù quáng trong khao khát, đã quyết định. Anh quay sang thần đèn, kiên định: “Ta chấp nhận. Ta sẽ phong ấn ngươi mãi mãi, và ngươi sẽ phục tùng ta.”
Thần đèn nở một nụ cười hiểm ác, bắt đầu chỉ dẫn cho Rafi thực hiện nghi thức phong ấn. Đó là một nghi thức phức tạp và đáng sợ, đòi hỏi sự kiên nhẫn và tập trung tuyệt đối. Rafi dùng con dao nhỏ cắt vào lòng bàn tay, nhỏ máu mình lên viên ngọc và thì thầm những lời thần chú mà thần đèn dạy.
Khi máu của Rafi thấm vào viên ngọc, thần đèn dần dần bị hút trở lại vào đèn, một tiếng thét vang lên trong không gian khi bóng dáng khổng lồ của hắn tan biến thành làn khói, rút vào bên trong viên ngọc, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt.
Trong giây phút cuối cùng, thần đèn thì thầm một lời nguyền rủa trước khi biến mất hoàn toàn: “Ngươi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc thật sự. Sức mạnh sẽ nuốt chửng ngươi, khiến ngươi mãi mãi khao khát… không bao giờ thấy đủ…”
Khi nghi thức hoàn tất, Rafi ngã khuỵu xuống, cơ thể anh run rẩy nhưng tràn ngập một sức mạnh mới lạ. Gilan, dù sợ hãi và căm phẫn, không nói thêm lời nào. Anh nhìn Rafi, lòng đầy lo lắng.
“Rafi, cậu đã làm gì thế này?” Gilan thì thầm, thất vọng và kinh hãi.
Rafi chậm rãi đứng dậy, đôi mắt ánh lên sự mãn nguyện lẫn nỗi đau. “Mình làm điều này cho gia đình, cho tất cả những gì họ để lại cho mình, Gilan. Bây giờ, với sức mạnh này… không ai có thể ngăn cản mình nữa.”
Trong ánh lửa yếu ớt, Rafi giờ đây đã biến đổi – không chỉ về thể xác mà còn trong tâm hồn. Một ngọn lửa hận thù âm ỉ bừng cháy trong lòng, và Rafi bắt đầu hiểu rằng lời nguyền của thần đèn có thể là sự thật. Tuy nhiên, con đường trở lại dường như đã bị cắt đứt mãi mãi.