Cuộc Đời Của Một Người Lính Shurima - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Một Người Lính
Sáng sớm tại làng Alra, Shurima.
Amon đứng trước cửa ngôi nhà của mình, nhìn về phía chân trời nơi ánh nắng mặt trời vừa ló dạng. Ông nội của anh, Darius, một người lính từng chiến đấu cho Shurima nhiều năm trước, đang ngồi bên bậc cửa, tay cầm cây gậy gỗ.
Darius: (nhìn Amon với ánh mắt nghiêm nghị) “Amon, cháu có chắc chắn về quyết định này không? Cuộc sống trong quân ngũ không giống như những gì cháu tưởng tượng đâu.”
Amon: (với ánh mắt đầy quyết tâm) “Ông nội, con biết rõ điều đó. Nhưng con không thể sống mãi trong những cánh đồng khô cằn này. Con muốn thử sức mình, làm điều gì đó có ý nghĩa cho quê hương.”
Darius: (thở dài, nhưng vẫn đầy tự hào) “Tốt lắm, cháu đã có một mục tiêu rõ ràng. Nhưng cháu phải nhớ rằng, không phải tất cả mọi thứ đều dễ dàng. Con sẽ đối mặt với nhiều thử thách và đau đớn.”
Amon: (nhìn thẳng vào mắt ông) “Con đã sẵn sàng. Con không thể chờ đợi thêm nữa để chứng minh bản thân và làm cho gia đình tự hào.”
Ngày hôm sau, tại trại tuyển quân của Shurima.
Amon đứng trong hàng dài những thanh niên trẻ, chờ đợi để được gọi vào. Một sĩ quan trẻ tuổi tên là Aelar đi ngang qua, kiểm tra từng người.
Aelar: (nghiêm khắc) “Tên là gì?”
Amon: “Amon, thưa ngài.”
Aelar: (nhìn Amon từ đầu đến chân) “Amon, cháu có biết mình đang bước vào một thế giới đầy rẫy nguy hiểm và khó khăn không?”
Amon: “Có, thưa ngài. Con đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó. Con muốn cống hiến hết sức mình.”
Aelar: (gật đầu) “Rất tốt. Nhưng chỉ lời nói thôi chưa đủ. Cháu cần chứng minh khả năng của mình qua sự huấn luyện. Chúng tôi sẽ không nhượng bộ.”
Khi Amon trở về nhà vào buổi tối, mẹ của anh, Mera, đang chờ đợi anh bên bếp lửa.
Mera: (với giọng nói dịu dàng nhưng lo lắng) “Amon, con có thực sự chắc chắn rằng đây là con đường con muốn đi không? Con còn quá trẻ…”
Amon: (ôm mẹ vào lòng) “Mẹ, con đã quyết định rồi. Con biết mẹ lo lắng, nhưng con cần phải làm điều này. Con hứa sẽ cố gắng hết sức để không làm mẹ thất vọng.”
Mera: (nhìn con trai với ánh mắt đầy yêu thương) “Mẹ tin con, Amon. Nhưng nhớ rằng dù con ở đâu, mẹ luôn ở bên con, cầu nguyện cho sự an toàn của con.”
Amon: (mỉm cười) “Con biết, mẹ. Con sẽ nhớ những lời mẹ dặn và sẽ trở về với những thành tựu.”
Sáng hôm sau, Amon bước vào trại huấn luyện quân đội, sẵn sàng cho hành trình mới.
Một đồng đội mới tên là Rami: (vỗ vai Amon) “Chào bạn, mình là Rami. Mới gia nhập vào quân đội phải không?”
Amon: “Đúng vậy, mình là Amon. Rất vui được gặp bạn.”
Rami: (cười tươi) “Chúng ta sẽ trải qua nhiều điều thú vị cùng nhau. Hãy cùng cố gắng hết sức để trở thành những chiến binh dũng cảm!”
Amon: (cười lại) “Chắc chắn rồi. Cùng nhau, chúng ta sẽ làm nên điều kỳ diệu!”
Như vậy, cuộc hành trình của Amon trong quân ngũ bắt đầu với những hy vọng và thách thức, mở ra chương mới trong cuộc đời của anh.