Cuộc Đời Của Một Người Lính Shurima - Chương 3
Chương 3: Giá Của Chiến Thắng
Ngày hôm sau, tại trại quân đội gần thành trì.
Amon ngồi trên một tảng đá, nhìn ra ngoài nơi chiến trường cũ. Anh vẫn còn cảm nhận được sự căng thẳng và mệt mỏi từ trận chiến đêm qua. Rashid tiếp cận, mang theo một bình nước và một cái túi đựng lương khô.
Rashid: (đưa nước cho Amon) “Uống chút nước đi. Cháu cần phải phục hồi sức lực.”
Amon: (nhận nước, uống một ngụm rồi thở dài) “Cảm ơn anh, Rashid. Trận chiến hôm qua thật sự khủng khiếp. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại như vậy.”
Rashid: “Đó là giá của chiến thắng. Chúng ta phải trả bằng sự hy sinh và đau đớn. Nhưng hãy nhớ rằng, chiến thắng không chỉ đến từ sức mạnh mà còn từ tinh thần đoàn kết và quyết tâm.”
Amon: “Tôi hiểu rồi. Nhưng… nhiều đồng đội của chúng ta đã hy sinh. Làm thế nào chúng ta có thể sống tiếp với nỗi đau này?”
Rashid: “Đó là phần khó khăn nhất. Nhưng chúng ta phải tiếp tục. Họ đã chiến đấu vì một lý do. Đừng quên mục tiêu của chúng ta và những người đã hy sinh. Đó là cách chúng ta vinh danh họ.”
Một tuần sau, tại căn phòng bệnh trong trại quân đội.
Amon và một số đồng đội bị thương đang nằm nghỉ ngơi. Một sĩ quan cấp cao, ông Valen, đến thăm để đánh giá tình hình.
Valen: (nhìn vào Amon với ánh mắt đánh giá) “Nhìn cháu khá mệt mỏi, Amon. Nhưng ta phải nói rằng, sự dũng cảm của cháu trong trận chiến vừa qua rất đáng khen ngợi.”
Amon: “Cảm ơn ngài. Chúng tôi chỉ cố gắng làm hết sức mình.”
Valen: “Cháu đã làm hơn cả những gì mong đợi. Nhưng hãy nhớ rằng, đây chỉ là bước đầu. Chúng ta còn nhiều trận chiến phía trước. Cháu cần phải chuẩn bị tâm lý cho những thử thách tiếp theo.”
Amon: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm thất vọng những người đã hy sinh và đồng đội của mình.”
Valen: “Rất tốt. Tinh thần chiến đấu của cháu là điều mà chúng ta cần. Hãy hồi phục và sẵn sàng cho những nhiệm vụ tiếp theo.”
Tối hôm đó, tại khu vực nghỉ ngơi của các chiến binh.
Amon ngồi một mình bên đống lửa, nhìn vào những ngọn lửa nhảy múa. Một đồng đội, Selene, tiếp cận và ngồi bên cạnh.
Selene: (nhìn vào lửa) “Cảm giác như thế nào khi sống sót sau một trận chiến khốc liệt như vậy?”
Amon: (nhìn vào đống lửa, suy tư) “Có lẽ là một cảm giác lẫn lộn. Tôi thấy hào hứng vì chúng tôi đã chiến thắng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy buồn bã vì những người đã không trở về.”
Selene: “Điều quan trọng là chúng ta phải tiếp tục sống và chiến đấu vì những người đã hy sinh. Họ sẽ luôn sống trong ký ức của chúng ta và trong những chiến thắng mà chúng ta đạt được.”
Amon: “Bạn nói đúng. Chúng ta phải giữ vững tinh thần và tiếp tục chiến đấu cho lý tưởng mà chúng ta tin tưởng.”
Selene: “Vậy thì, hãy đứng lên và làm điều đó. Ngày mai sẽ là một ngày mới, và chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu vì tương lai của Shurima.”
Đêm buông xuống, Amon nằm trên giường, nhắm mắt lại và nghĩ về những gì đã trải qua.
Anh hiểu rằng cuộc sống lính không chỉ là chiến đấu, mà còn là học cách sống với nỗi đau và trách nhiệm. Amon đã trưởng thành hơn qua mỗi thử thách, và anh sẵn sàng tiếp tục con đường mình đã chọn, dù biết rằng còn nhiều khó khăn phía trước.