Cuộc Đời Hai Mặt - Chương 1
Chương 1: Hai Thế Giới Gặp Nhau
Minh ngồi trước máy tính, tay gõ nhịp nhàng trên bàn phím. Tiếng click của bàn phím tạo ra một giai điệu đơn điệu nhưng quen thuộc, hòa lẫn vào tiếng ồn ào của thành phố bên ngoài cửa sổ. Những dòng code dường như không bao giờ kết thúc, và Minh cảm thấy mình đang mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận của công việc, ngủ, và tiếp tục công việc.
Minh cởi chiếc kính ra, thở dài một hơi, và nhìn ra phía cửa sổ. Thành phố lúc nào cũng bận rộn, nhưng dường như Minh không còn tìm thấy sự thú vị nào từ những ánh đèn lung linh hay những con đường đông đúc. Anh chỉ cảm thấy trống rỗng.
“Công việc này rồi sẽ kết thúc vào lúc nào đây?” Minh tự hỏi, đôi mắt lờ đờ vì mệt mỏi.
Anh đứng dậy, tắt đèn, và ngã xuống chiếc giường nhỏ của mình. Trong vài giây, sự mệt mỏi kéo Minh vào giấc ngủ sâu, và một lần nữa, anh lại đến với thế giới mà mình không thể phân biệt được đó là mơ hay thực.
Khi mở mắt ra, Minh thấy mình đang đứng giữa một cánh rừng u tối, ánh sáng từ mặt trăng le lói chiếu qua những tán lá dày đặc. Trên người anh khoác một bộ giáp sáng bóng, tay cầm thanh kiếm sáng rực – một thứ không có gì giống với bộ đồ ngủ nhàu nát mà anh vừa mặc trước khi ngủ. Gió lướt qua, mang theo mùi cỏ non và đất ẩm.
“Lại ở đây rồi…” Minh thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa sợ hãi, vừa quen thuộc đến kỳ lạ.
Tiếng bước chân vội vã vang lên, Minh quay lại và thấy một bóng người chạy tới – đó là Linh, người mà anh đã gặp trong nhiều giấc mơ trước.
“Minh! Anh đến rồi, chúng ta cần phải đi ngay!” Linh hét lên, đôi mắt cô đầy vẻ căng thẳng. Cô mặc một bộ đồ chiến binh nhẹ nhàng, với thanh cung và mũi tên đeo sau lưng.
“Đi đâu? Chuyện gì đang xảy ra?” Minh hỏi, nhưng không đợi Linh trả lời, anh đã bị kéo đi.
“Không còn thời gian để giải thích đâu, họ đang đến!” Linh gấp gáp, kéo tay Minh lao vào rừng sâu.
Cả hai chạy qua những tán cây, những tiếng động lạ lùng vang lên đằng sau. Minh nghe thấy tiếng rít của gió và âm thanh đập cánh mạnh mẽ – như thể một con thú gì đó khổng lồ đang đuổi theo. Trái tim anh đập nhanh, adrenaline bơm tràn trong cơ thể. Anh cảm thấy mọi giác quan đều trở nên nhạy bén hơn, như thể đây không phải là một giấc mơ.
“Linh, anh cần biết chúng ta đang làm gì!” Minh vừa thở dốc vừa hét lên khi họ tạm dừng lại sau một tảng đá lớn.
“Chúng ta đang bị săn đuổi. Có một sinh vật từ bóng tối đang truy tìm chúng ta. Nếu không thoát khỏi nó, cả anh và tôi đều không còn đường sống,” Linh nói, giọng cô nghiêm trọng, ánh mắt không rời khỏi những tán cây xung quanh.
Minh nhìn xung quanh, cảm giác về sự chân thực đến đáng sợ của mọi thứ khiến anh băn khoăn. Đây có thực sự chỉ là một giấc mơ? Mồ hôi ướt đẫm trên trán, tay anh nắm chặt thanh kiếm, lòng bàn tay nóng ran.
“Anh phải tin tôi, Minh. Đây không chỉ là mơ. Chúng ta thực sự đang ở đây, và chúng ta đang chiến đấu vì sự sống của chính mình!” Linh nhìn sâu vào mắt Minh, như muốn truyền cho anh thêm sức mạnh.
Minh gật đầu, vẫn chưa hoàn toàn tin vào những gì Linh nói, nhưng cảm giác trong lòng khiến anh không thể phản đối. Anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi, sự nặng nề của thanh kiếm, hơi thở dồn dập của mình. Nếu đây là một giấc mơ, thì nó quá thật.
Một tiếng rống vang lên từ phía xa, làm rung động cả mặt đất. Linh kéo Minh đứng dậy.
“Chúng ta phải đi nhanh, không còn nhiều thời gian!” cô hét lên, rồi lại kéo anh lao đi.
Trên đường chạy trốn, Minh và Linh đến một bờ sông, dòng nước chảy xiết tạo thành những tiếng gầm như muốn nuốt chửng bất kỳ ai rơi vào. Linh ra dấu cho Minh cúi xuống, cô nhìn xung quanh như đang tìm cách băng qua.
“Có cách nào qua không?” Minh hỏi, giọng anh hòa lẫn với tiếng nước chảy. “Chúng ta không thể cứ chạy mãi.”
Linh ngập ngừng, rồi chỉ vào một cây cầu gỗ cũ kĩ cách đó không xa. “Chúng ta có thể dùng cây cầu đó, nhưng phải nhanh lên, tôi không chắc nó có thể chịu được.”
Minh nhìn cây cầu, cảm giác nó có thể sập bất cứ lúc nào. Nhưng họ không có lựa chọn nào khác. Họ chạy đến, Minh bước lên cầu, cảm nhận những thanh gỗ kêu cọt kẹt dưới chân mình.
“Nhanh lên!” Linh thúc giục.
Cả hai vừa chạy vừa giữ thăng bằng, và khi họ gần đến đầu kia, một tiếng rống khác vang lên, lần này gần hơn rất nhiều. Minh ngoái lại, thấy bóng một con quái vật to lớn với đôi mắt đỏ rực, móng vuốt khổng lồ và đôi cánh đen sẫm đang lao tới. Nó gầm lên, làm rung cả không gian xung quanh.
“Minh, không được dừng lại!” Linh hét lên, kéo Minh tiến về phía trước.
Họ vừa qua khỏi cầu thì một âm thanh chát chúa vang lên – cây cầu đã bị sinh vật khổng lồ kia phá nát. Nó rơi xuống vực, nhưng Minh và Linh đã kịp thời thoát khỏi. Cả hai ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Chúng ta đã thoát…” Minh thở phào, cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Linh gật đầu, ánh mắt vẫn giữ vẻ cảnh giác. “Nhưng chúng ta không thể dừng lại. Đó chỉ là khởi đầu. Anh phải nhớ điều này, Minh – giữa giấc mơ và thực tế, đôi khi ranh giới rất mỏng manh. Đừng bao giờ quên những gì chúng ta đã trải qua ở đây.”
Minh nhìn Linh, đôi mắt anh vẫn còn đầy bối rối. “Nhưng đây chỉ là mơ… phải không?”
Linh không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào Minh, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Có lẽ là mơ, có lẽ không. Nhưng những gì anh cảm nhận ở đây đều là thật. Và rồi anh sẽ hiểu.”
Minh không biết phải đáp lại thế nào. Anh nhìn quanh, cánh rừng tối vẫn bao trùm, tiếng gió thổi qua lá cây tạo nên một cảm giác lạ kỳ. Mọi thứ quá thật để chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng quá phi lý để là thực.
Anh nhắm mắt lại, và rồi một lần nữa mở mắt, nhận ra mình đã trở về với căn phòng tối tăm, ánh đèn đường vàng vọt chiếu qua khung cửa sổ.
“Chỉ là mơ thôi…” Minh tự nhủ, nhưng tay anh vẫn cảm nhận rõ cảm giác nặng của thanh kiếm, hơi thở vẫn còn nặng nề.
Anh nhìn xuống tay mình, và như để xác nhận, một vết xước nhỏ vẫn còn đó. Minh chợt rùng mình, cảm giác ranh giới giữa thực và mơ ngày càng trở nên khó phân biệt hơn.
“Có lẽ… nó không chỉ là giấc mơ.” Minh thì thầm, lòng tràn đầy lo lắng nhưng cũng không khỏi tò mò về điều gì sẽ đến tiếp theo.