Cuộc Đời Hai Mặt - Chương 2
Chương 2: Những Dấu Hiệu Đầu Tiên
Minh thức dậy vào sáng hôm sau với cảm giác lạ lùng, tâm trí vẫn còn lơ lửng giữa giấc mơ và thực tại. Anh nhìn xuống bàn tay của mình, nơi có một vết xước nhỏ mà đêm qua anh đã bị cào trong giấc mơ. Minh sờ vào nó, cảm thấy rõ ràng sự đau rát nhẹ nhàng, điều này làm anh rùng mình. “Làm sao một giấc mơ lại có thể thật đến vậy?” Minh tự hỏi.
Anh cố gắng quên đi cảm giác kỳ lạ đó và chuẩn bị cho một ngày làm việc. Nhưng từ khi bước ra khỏi cửa, mọi thứ xung quanh dường như đều thay đổi. Tiếng ồn ào của xe cộ trở nên quá lớn, những ánh sáng từ đèn đường trở nên chói mắt hơn thường lệ. Minh thở dài, nghĩ rằng có lẽ anh đang bị ảnh hưởng bởi căng thẳng công việc hoặc thiếu ngủ.
Tại văn phòng, Minh cố gắng hòa mình vào công việc thường nhật. Nhưng những đoạn mã mà anh từng viết một cách thành thạo bỗng trở nên rối rắm. Những dòng code như nhảy múa trước mắt anh, khiến Minh không thể tập trung. Anh ngả người ra ghế, mệt mỏi.
“Minh, cậu sao vậy?” Hưng – đồng nghiệp của Minh – nhìn anh, vẻ quan tâm. “Cậu trông như người không ngủ được cả tuần vậy.”
“Không có gì đâu, chỉ là… mình gặp vài giấc mơ kỳ lạ.” Minh trả lời, cố gắng cười cho qua.
“Giấc mơ sao? Chắc không phải kiểu ác mộng như bị đuổi chạy hay gì chứ?” Hưng trêu, nháy mắt. Minh bật cười, nhưng nụ cười của anh có chút gượng gạo.
“Nó… không đơn giản như vậy.” Minh ngập ngừng. Anh không biết phải nói sao cho Hưng hiểu về thế giới Viễn Tưởng, về những cuộc phiêu lưu kỳ lạ mà anh trải qua mỗi đêm. Chính anh cũng chưa rõ mọi thứ là gì.
“Thôi, cố lên, có gì thì cứ nói nhé. Đừng để bị stress quá mức, không tốt đâu.” Hưng vỗ vai Minh, rồi quay lại với công việc của mình.
Buổi tối hôm đó, sau khi kết thúc một ngày làm việc mệt nhoài, Minh trở về nhà. Anh ngồi trên giường, nhìn vào vết xước trên tay mình lần nữa. Nó vẫn còn đó, không biến mất, như một minh chứng rõ ràng rằng những gì anh trải qua không chỉ đơn giản là mơ.
Minh quyết định lên mạng tìm kiếm. Anh mở máy tính, gõ vào thanh tìm kiếm: “giấc mơ cảm giác như thật”, “giấc mơ và thực tại hòa trộn”, “vết thương từ giấc mơ”. Những kết quả hiện ra đủ loại – từ các diễn đàn nói về những giấc mơ lạ, những câu chuyện siêu nhiên cho đến các bài báo khoa học giải thích về những rối loạn thần kinh.
Một kết quả khiến Minh chú ý. Đó là một bài viết trên diễn đàn về những người cùng chia sẻ trải nghiệm về giấc mơ giống như thật – nơi họ cảm nhận được tất cả: nỗi sợ, cơn đau, và cả vết thương thực tế. Một người dùng có tên là Đạt đã viết rằng anh ta từng có những giấc mơ kéo dài nhiều tháng, mỗi đêm đều quay lại cùng một thế giới, nơi anh ta phải chiến đấu với những sinh vật kỳ lạ và cố gắng tìm hiểu vì sao mình lại ở đó.
Minh đọc từng dòng của bài viết, cảm giác như câu chuyện của Đạt chính là câu chuyện của mình. Anh quyết định gửi một tin nhắn riêng cho Đạt, mong tìm được câu trả lời cho những gì đang xảy ra với mình.
Tối hôm đó, Minh nằm xuống giường, đầu óc xoay quanh những suy nghĩ hỗn độn. Anh nhắm mắt, và như mọi lần, cảm giác chìm vào giấc ngủ đến nhanh chóng. Khi mở mắt, Minh lại thấy mình ở Viễn Tưởng – vẫn bộ giáp sáng bóng, thanh kiếm quen thuộc trong tay. Anh thở dài, như chấp nhận rằng đây là điều không thể tránh khỏi.
“Minh!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Minh quay lại và thấy Linh đang chạy đến. Cô trông có vẻ lo lắng, đôi mắt sắc sảo không giấu nổi sự khẩn trương.
“Có chuyện gì vậy, Linh?” Minh hỏi, cố nở một nụ cười dù cảm giác mệt mỏi vẫn đè nặng.
“Anh phải cẩn thận hơn. Thế giới này và thế giới của anh đang dần hòa vào nhau. Anh có cảm nhận được không?” Linh nói, ánh mắt cô chăm chú vào Minh.
Minh gật đầu. “Tôi cảm nhận được. Vết thương… mọi thứ đều thật quá. Nhưng tại sao? Tại sao tôi lại ở đây?”
Linh hít một hơi sâu. “Anh không phải người duy nhất. Có những người khác như anh, những người bị mắc kẹt giữa hai thế giới này. Viễn Tưởng không chỉ là giấc mơ, mà là một thế giới song song. Anh đang sống một cuộc đời hai mặt – giữa giấc mơ và thực tại.”
Minh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Anh cố nắm bắt những lời Linh nói, nhưng nó quá phức tạp, vượt khỏi sự hiểu biết thông thường của anh. “Vậy tôi phải làm gì? Làm sao để tôi trở về cuộc sống bình thường?”
“Chúng ta cần tìm ra cách để giữ cho hai thế giới không hòa trộn vào nhau,” Linh nói, giọng cô trầm lại. “Chiếc Gương Thực Tại – đó là chìa khóa. Chỉ khi anh có nó, anh mới có thể kiểm soát sự kết nối này.”
“Chiếc Gương Thực Tại?” Minh nhíu mày. “Nó ở đâu?”
“Chúng ta sẽ tìm kiếm nó cùng nhau,” Linh trả lời, vẻ kiên quyết. “Nhưng anh phải tin tưởng tôi, và hơn hết là tin tưởng chính mình. Hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng đó là cách duy nhất.”
Minh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất, anh biết có một hướng đi, có một mục tiêu để hướng tới. Anh gật đầu, nhìn Linh với ánh mắt kiên định. “Được, tôi sẽ theo cô. Hãy giúp tôi hiểu rõ mọi thứ.”
Linh mỉm cười, ánh mắt cô dịu lại. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua điều này, Minh. Nhưng hãy nhớ, mỗi quyết định của anh ở đây đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ở thế giới kia. Anh không chỉ chiến đấu vì mình, mà còn vì những người quan trọng trong đời.”
Minh gật đầu. Anh nhìn quanh, cánh rừng u tối vẫn bao trùm, những âm thanh lạ lùng vang lên từ sâu trong bóng tối. Thế giới Viễn Tưởng này đầy rẫy hiểm nguy, nhưng đồng thời cũng chứa đựng những câu trả lời mà anh cần tìm.
Và như vậy, Minh bắt đầu hành trình của mình, không chỉ để giải cứu bản thân khỏi cuộc đời hai mặt mà còn để khám phá ý nghĩa thật sự của những gì anh đang trải qua.