Cuộc Đời Hai Mặt - Chương 3
Chương 3: Người Bí Ẩn
Minh thức dậy vào sáng hôm sau với tâm trạng nặng nề, nhưng có chút hy vọng. Giấc mơ đêm qua vẫn còn rất rõ ràng – Linh, lời hứa tìm kiếm Chiếc Gương Thực Tại, và những lời cảnh báo rằng mọi quyết định của anh ở Viễn Tưởng đều có thể tác động đến cuộc sống hiện thực. Anh nhìn vết xước trên tay, nó vẫn còn đó, nhắc nhở Minh rằng thế giới mơ và thực không còn tách biệt như trước.
Khi đến công ty, Minh cố gắng làm việc bình thường, nhưng tâm trí anh không thể tập trung. Anh ngồi thừ người trước máy tính, mắt nhìn vào những dòng mã nhưng đầu óc lại lạc vào những câu hỏi chưa lời giải. Đột nhiên, điện thoại của anh rung lên. Minh liếc nhìn, thấy một tin nhắn từ người dùng Đạt mà anh đã nhắn tin từ hôm qua.
“Chào, tôi đọc được tin nhắn của anh. Chuyện này không dễ để giải thích qua vài dòng chữ. Nếu anh muốn biết thêm, chúng ta cần gặp mặt. Quán cà phê ở phố Lý Thái Tổ, chiều nay lúc 3 giờ. Đừng muộn.”
Minh nhìn chằm chằm vào tin nhắn, trái tim đập nhanh. Đây là cơ hội để anh tìm hiểu rõ hơn về những gì đang xảy ra. Anh quyết định rời khỏi công ty sớm hơn một chút, tìm một cái cớ để xin phép nghỉ. Đồng nghiệp có chút thắc mắc, nhưng Minh không để ý, anh chỉ muốn tìm ra câu trả lời.
Minh đến quán cà phê trên phố Lý Thái Tổ sớm hơn hẹn, tâm trạng căng thẳng. Quán cà phê nhỏ, có vẻ yên tĩnh, ánh sáng dịu dàng từ những chiếc đèn nhỏ treo trên trần tạo cảm giác ấm áp. Anh chọn một chỗ ngồi ở góc, từ đó có thể quan sát cửa ra vào.
Khoảng 3 giờ kém, Minh nhìn thấy một người đàn ông bước vào quán, đôi mắt lướt quanh như đang tìm ai đó. Người đàn ông trông khá tiều tụy, ánh mắt mệt mỏi nhưng có một chút cảnh giác. Minh nhận ra đó chắc hẳn là Đạt.
“Anh Minh phải không?” Đạt tiến lại gần bàn của Minh, giọng anh hơi khàn. Minh gật đầu, mời Đạt ngồi xuống. Đạt nhìn Minh một lúc, như đang đánh giá anh.
“Tôi là Đạt,” Đạt nói, giọng anh chậm rãi, ánh mắt đầy sự lo lắng. “Tôi nhận được tin nhắn của anh. Anh có vẻ cũng đang gặp vấn đề với những giấc mơ… không bình thường?”
“Đúng vậy,” Minh trả lời. “Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng mỗi đêm tôi đều mơ thấy mình ở một thế giới khác. Nó rất thật… và tôi cảm thấy mọi thứ từ giấc mơ dường như đang xâm lấn cuộc sống của tôi.”
Đạt thở dài, dựa lưng vào ghế. “Tôi hiểu cảm giác của anh. Vì tôi cũng đã trải qua điều tương tự.” Anh dừng lại một lát rồi tiếp tục. “Thế giới mà anh thấy trong giấc mơ… có phải là một nơi mà anh có những cuộc phiêu lưu, những trận chiến, và anh cảm thấy mình có một vai trò đặc biệt?”
Minh gật đầu, cảm giác như đang trò chuyện với người duy nhất hiểu mình. “Đúng vậy. Ở đó tôi là một chiến binh, và có một cô gái tên Linh… Cô ấy nói chúng tôi cần tìm một thứ gọi là Chiếc Gương Thực Tại.”
Nghe đến tên Chiếc Gương Thực Tại, Đạt nhướng mày. “Chiếc Gương Thực Tại… Vậy là anh đã đến giai đoạn này rồi,” Đạt thì thầm, như thể đang nói với chính mình. Anh nhìn Minh, ánh mắt đầy nghiêm trọng. “Nghe này, anh không phải người đầu tiên trải qua điều này. Cũng không phải người cuối cùng. Những giấc mơ đó không chỉ là ảo giác hay sản phẩm của trí tưởng tượng. Chúng ta, vì một lý do nào đó, đã bị liên kết với thế giới đó – thế giới mà tôi gọi là Viễn Tưởng.”
Minh cảm thấy lạnh sống lưng. “Vậy anh có biết tại sao chuyện này xảy ra không?”
Đạt lắc đầu. “Tôi không biết chắc. Nhưng tôi biết rằng một khi anh đã bắt đầu, không có đường lui. Viễn Tưởng sẽ tiếp tục tìm đến anh, và nếu anh không kiểm soát được nó, nó sẽ chiếm lấy toàn bộ cuộc sống của anh.” Đạt dừng lại, giọng anh trở nên trầm hơn. “Tôi đã mất tất cả vì nó – công việc, gia đình, bạn bè. Không ai hiểu được những gì tôi trải qua. Họ chỉ nghĩ tôi điên.”
“Nhưng có cách nào để chấm dứt không?” Minh hỏi, giọng anh đầy lo lắng.
“Có thể có, hoặc có thể không,” Đạt trả lời. “Chiếc Gương Thực Tại mà Linh nói với anh – tôi từng nghe về nó. Nó là thứ duy nhất có thể giúp anh kiểm soát được sự kết nối này, giữ cho hai thế giới không hòa trộn vào nhau. Nhưng tìm được nó không dễ. Tôi đã cố gắng, nhưng thất bại.”
Minh nhìn Đạt, cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lời nói của anh. Nhưng đồng thời, Minh cũng cảm thấy trong lòng mình dâng lên một quyết tâm. Anh không muốn kết thúc như Đạt, mất tất cả và không còn kiểm soát cuộc sống của mình.
“Tôi sẽ không từ bỏ,” Minh nói, ánh mắt đầy kiên định. “Tôi sẽ tìm chiếc gương đó, dù có khó khăn thế nào đi nữa.”
Đạt nhìn Minh, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên khuôn mặt mệt mỏi. “Hy vọng anh sẽ thành công, Minh. Nhưng hãy nhớ, đừng bao giờ đánh mất chính mình giữa hai thế giới đó. Dù Viễn Tưởng có hấp dẫn đến đâu, thực tại vẫn là nơi mà anh cần tồn tại.”
Minh gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Cuộc gặp gỡ này không chỉ mang đến những câu trả lời mà còn tạo động lực để anh tiếp tục tìm kiếm. Anh biết hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất anh đã có một hướng đi rõ ràng – và một lời hứa với chính bản thân: giữ cho cuộc đời hai mặt này không làm mất đi con người thật của mình.
Tối hôm đó, Minh trở về nhà, trong lòng đầy suy nghĩ. Anh chuẩn bị cho mình một ly cà phê, ngồi xuống bàn và mở máy tính. Những lời của Đạt vẫn còn văng vẳng trong đầu anh. Minh nhìn vào màn hình, những dòng code hiện ra, nhưng lần này anh không cảm thấy chúng là những thứ vô nghĩa và buồn tẻ. Anh đã có mục tiêu, có lý do để tiếp tục làm việc, dù là ở thế giới nào.
Minh cầm thanh bút trên bàn, viết ra kế hoạch của mình: Tìm Chiếc Gương Thực Tại. Giữ cân bằng giữa hai thế giới. Không để Viễn Tưởng chiếm lấy cuộc sống.
“Bắt đầu thôi.” Minh nói với chính mình, một nụ cười tự tin hiện lên trên khuôn mặt.
Khi đêm đến, Minh nằm xuống, nhắm mắt, và một lần nữa để Viễn Tưởng đưa anh vào cuộc phiêu lưu. Nhưng lần này, anh đã sẵn sàng đối mặt, sẵn sàng chiến đấu – không chỉ cho mình mà còn cho tất cả những người anh yêu thương.