Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên Giữa Aladdin Và Thần Đèn - Chương 3
Chương 3: Thần Đèn Và Lời Chào Đầu Tiên
Sau khi rời khỏi Cây Trí Tuệ, Aladdin và Thần Đèn tiếp tục cuộc hành trình qua những vùng đất lạ lẫm. Đó là một vùng hoang dã với nhiều loài cây kỳ quái, những tảng đá lớn có hình dạng kỳ lạ như thể được điêu khắc bởi bàn tay vô hình của thiên nhiên. Mọi thứ xung quanh đều toát lên vẻ huyền bí, như đang chờ đợi những kẻ gan dạ đến khám phá.
Bỗng nhiên, từ xa, một âm thanh lạ vang lên. Đó là tiếng gầm gừ trầm đục, vang vọng khắp không gian, làm rung chuyển cả mặt đất. Aladdin dừng lại, mắt nhìn về phía âm thanh, cảm giác tò mò lấn át nỗi sợ hãi.
“Ngài có nghe thấy không, Thần Đèn?” Aladdin hỏi, giọng khẽ run lên.
Thần Đèn gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. “Đó là tiếng gầm của loài Quái Thú Bảo Vệ. Đám quái thú này không thường tấn công nếu không bị khiêu khích, nhưng nếu ai đó lại gần khu vực của chúng, mọi chuyện có thể trở nên phức tạp.”
Aladdin cười mỉm. “Vậy chúng ta sẽ không lại gần chứ?”
Thần Đèn nhún vai, ánh mắt đầy ngụ ý. “Nhưng đôi khi… những nguy hiểm cũng đi cùng với cơ hội. Cậu có muốn tìm hiểu thêm không, Aladdin?”
Aladdin suy nghĩ một lúc, cảm thấy cuộc phiêu lưu này còn nhiều điều cần khám phá. “Tôi tin rằng không có thử thách nào mà chúng ta không thể vượt qua. Hơn nữa, chẳng phải chúng ta có ngài sao, Thần Đèn?”
Thần Đèn phá lên cười lớn, một tiếng cười vang dội làm tan đi không khí căng thẳng. “Cậu là một chàng trai dũng cảm, Aladdin! Được thôi, hãy đi xem thử Quái Thú Bảo Vệ này là gì.”
Cả hai tiến về phía âm thanh, băng qua một cánh rừng rậm rạp. Aladdin nhanh chóng nhận ra rằng đây không chỉ là một khu rừng bình thường. Những tán cây đen dày đặc tạo nên một bầu không khí u ám. Mọi thứ trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân của hai người trên thảm lá khô.
Cuối cùng, trước mắt họ hiện ra một bức tượng khổng lồ, là hình dạng một con sư tử đang đứng trên hai chân sau, uy nghi và hùng dũng. Dưới chân tượng là một cánh cửa cổ, có vẻ đã bị lãng quên qua nhiều thế kỷ, phủ đầy bụi và rong rêu. Trên cánh cửa, có một dòng chữ cổ mà Aladdin không thể đọc được.
“Ngài có biết đây là gì không, Thần Đèn?” Aladdin hỏi, mắt chăm chú nhìn vào dòng chữ.
Thần Đèn nghiêng người, đôi mắt ánh lên sự tò mò. “Đây là Cổng Thử Thách, nơi chứa đựng những kho báu lớn, nhưng chỉ dành cho người có bản lĩnh. Người muốn vượt qua phải đánh bại Quái Thú Bảo Vệ và giải mã bí ẩn của dòng chữ này.”
Aladdin hít một hơi thật sâu. Cậu đã mơ về những kho báu và điều kỳ diệu, nhưng giờ đây lại có chút phân vân. “Nếu có kho báu bên trong, thì tại sao lại bị bảo vệ cẩn mật như thế?”
Thần Đèn gật đầu đồng ý. “Kho báu này không chỉ là của cải, Aladdin. Nó là bí mật của lòng dũng cảm và sự khôn ngoan. Ai có đủ bản lĩnh vượt qua thử thách sẽ được ban cho một tri thức vô giá, thứ không thể mua bằng vàng bạc.”
Aladdin không chần chừ nữa. Cậu đặt tay lên cánh cửa, ánh mắt đầy quyết tâm. “Vậy tôi sẽ đối mặt với thử thách này. Tôi tin rằng sự khôn ngoan và dũng cảm sẽ là kho báu lớn nhất mà mình có thể tìm thấy.”
Ngay khi Aladdin chạm vào cánh cửa, tiếng gầm của Quái Thú Bảo Vệ vang lên một lần nữa, lần này lớn và gần hơn. Cả mặt đất như rung chuyển, và từ trong bóng tối, một con sư tử khổng lồ với đôi mắt đỏ rực tiến về phía họ. Nó gầm gừ, thân hình lực lưỡng và bộ lông vàng như ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Aladdin hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Anh nhìn sang Thần Đèn, ra hiệu bằng ánh mắt. Thần Đèn hiểu ý và nhẹ nhàng vẫy tay, khiến một luồng sáng bao bọc lấy Aladdin, giúp cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
“Ngài sẽ giúp tôi chứ?” Aladdin khẽ nói, ánh mắt tràn đầy sự hy vọng.
Thần Đèn lắc đầu, nhưng cười trấn an. “Đây là thử thách của cậu, Aladdin. Ta sẽ không can thiệp trừ khi thật sự cần thiết. Hãy dùng trí tuệ và lòng dũng cảm của mình.”
Quái Thú Bảo Vệ gầm lên, lao tới như một tia chớp. Aladdin nhanh chóng né sang một bên, trái tim đập mạnh vì hồi hộp. Cậu biết mình không thể dùng sức để đối đầu với sinh vật khổng lồ này. Nhìn quanh, Aladdin thấy có một cây gậy dài gần đó và nhanh chóng cầm lên.
“Lại đây nào!” Aladdin hét lớn, dùng gậy để giữ khoảng cách với Quái Thú. Nhưng sư tử không dễ bị khuất phục, nó vồ tới, làm Aladdin phải lùi lại.
Trong lúc đó, Thần Đèn đứng quan sát, ánh mắt lấp lánh như đang chờ đợi một điều gì. Aladdin nhớ lại lời Cây Trí Tuệ đã nói: “Bản lĩnh thực sự không chỉ đến từ lòng dũng cảm mà còn từ sự hiểu biết và lòng nhân ái.”
Aladdin nảy ra một ý tưởng. Cậu chậm rãi buông cây gậy xuống, từ từ tiến lại gần Quái Thú, đưa tay ra trước một cách thân thiện.
“Ta không đến để làm hại ngươi,” Aladdin nói với giọng bình tĩnh và chân thành. “Nếu ngươi bảo vệ nơi này, chắc hẳn ngươi cũng có lý do của mình.”
Quái Thú ngừng lại, đôi mắt đỏ dần dịu xuống. Nó cúi đầu nhìn Aladdin, như thể đã hiểu được thông điệp của cậu. Từ từ, nó lùi lại và ngồi xuống, cánh cửa phía sau bức tượng bắt đầu mở ra.
Thần Đèn mỉm cười hài lòng. “Cậu đã chọn cách giải quyết bằng lòng nhân ái thay vì sức mạnh. Cậu xứng đáng với kho báu bên trong.”
Aladdin bước qua cánh cửa, không biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng trái tim cậu ngập tràn niềm tin vào những gì cậu đã học được qua thử thách này. Và thế là cuộc hành trình tiếp tục, với Aladdin không chỉ tìm kiếm kho báu mà còn là sự trưởng thành trong chính bản thân mình.