Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên Giữa Aladdin Và Thần Đèn - Chương 7
Chương 7: Điều Ước Thứ Hai – Bảo Vệ Thành Phố
Trên con đường tiếp tục cuộc hành trình, Aladdin và Thần Đèn đi qua một thành phố trù phú, nhưng không khí tại đây hoàn toàn trái ngược với vẻ phồn thịnh bên ngoài. Người dân trong thành phố ai nấy đều đeo vẻ lo lắng, tiếng xì xào bàn tán không ngừng. Aladdin cảm nhận được có điều gì đó bất ổn.
Tò mò, Aladdin tiến lại gần một nhóm người đang tụ tập ở quảng trường. Một người đàn ông lớn tuổi, trông khá nghiêm nghị, đứng lên giữa đám đông và tuyên bố bằng giọng nói đầy sợ hãi:
“Chúng ta phải chuẩn bị! Tên phù thủy Zafar đã tuyên bố sẽ tấn công thành phố này vào đêm nay. Hắn muốn cướp tất cả tài sản và biến nơi này thành lãnh địa của hắn!”
Aladdin và Thần Đèn giật mình. Zafar không chỉ đơn thuần muốn truy đuổi Thần Đèn, mà hắn còn muốn mở rộng quyền lực của mình bằng cách hủy diệt những nơi yên bình như thế này.
Aladdin nắm chặt tay, ánh mắt đầy quyết tâm. “Thưa Thần Đèn, chúng ta không thể để chuyện này xảy ra. Chúng ta phải bảo vệ thành phố này khỏi Zafar.”
Thần Đèn nhìn Aladdin, gương mặt lộ vẻ tự hào. “Nhưng Aladdin, nếu muốn bảo vệ họ, có lẽ cậu phải sử dụng đến điều ước thứ hai. Cậu đã sẵn sàng chưa?”
Aladdin gật đầu không chút do dự. “Đây là điều mà tôi muốn làm. Nếu điều ước của tôi có thể mang lại an toàn cho họ, thì tôi sẵn sàng sử dụng nó.”
Thần Đèn hít một hơi sâu và cất giọng trịnh trọng: “Vậy hãy nói điều ước của cậu đi, Aladdin.”
Aladdin hít thở sâu và hướng về phía Thần Đèn, giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Tôi ước rằng thành phố này sẽ có một lá chắn bảo vệ, không một ai có thể xâm phạm được, đặc biệt là Zafar!”
Ngay khi Aladdin dứt lời, Thần Đèn vẫy tay tạo ra một vòng xoáy ánh sáng bao phủ cả thành phố. Những luồng sáng rực rỡ tỏa ra, kết lại thành một lá chắn khổng lồ, trong suốt nhưng vững chắc. Mọi người trong thành phố đều ngạc nhiên, ngước nhìn lên bầu trời nơi lá chắn đang bao quanh bảo vệ họ.
Một người dân trong đám đông bật khóc vì vui sướng. “Thật kỳ diệu! Chúng ta đã có sự bảo vệ rồi!”
Thấy mọi người hân hoan và hạnh phúc, Aladdin cảm thấy nhẹ lòng. Nhưng anh biết rằng Zafar sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ của hắn. Chẳng bao lâu sau, từ phía chân trời, một làn khói đen đặc xuất hiện, bủa vây và tiến nhanh về phía thành phố. Zafar, trong bộ áo choàng đen đầy quyền uy, bay lơ lửng trên không trung. Hắn ném ánh mắt giận dữ vào lớp lá chắn bảo vệ và hét lên giận dữ:
“Aladdin! Ngươi tưởng có thể ngăn cản ta với cái lá chắn tầm thường này sao?”
Aladdin bước ra giữa quảng trường, nhìn thẳng vào Zafar với ánh mắt kiên định. “Zafar, ngươi sẽ không bao giờ lấy được thành phố này! Ngươi không thể dùng quyền lực để hủy diệt những gì thuộc về người dân vô tội.”
Zafar cười lạnh, ánh mắt lóe lên sự đe dọa. “Đừng vội mừng, Aladdin. Lá chắn này có thể ngăn ta bây giờ, nhưng ta sẽ phá hủy nó chỉ trong chốc lát!”
Zafar giơ tay lên, phóng ra những tia sấm sét đen kịt vào lá chắn. Những tia sét va vào lá chắn, tạo ra những âm thanh nổ rền vang, nhưng lá chắn không hề lay chuyển. Dù mạnh mẽ đến đâu, Zafar vẫn không thể xuyên thủng được lớp bảo vệ mà Thần Đèn đã tạo ra. Càng giận dữ, Zafar càng dồn hết sức mạnh vào từng đòn tấn công, nhưng mọi cố gắng đều vô ích.
Thất bại trước lớp lá chắn, Zafar tức giận gào thét. “Aladdin! Ta sẽ không bỏ qua chuyện này! Ngươi sẽ phải trả giá vì dám ngăn cản ta!”
Với ánh mắt đanh thép, Aladdin đáp lại, giọng nói tràn đầy lòng quả cảm. “Ngươi có thể thử, Zafar, nhưng ngươi sẽ không bao giờ thắng được sức mạnh của lòng nhân ái và sự kiên định.”
Nhận ra rằng mình không thể phá vỡ lớp lá chắn, Zafar đành rút lui, để lại một lời nguyền: “Aladdin, ngươi sẽ hối hận. Ta sẽ quay lại, và lần tới ngươi sẽ không có may mắn này đâu!”
Zafar biến mất trong làn khói đen, nhưng Aladdin biết rằng hắn sẽ không từ bỏ. Ngay khi Zafar rời đi, người dân trong thành phố reo hò, cảm ơn Aladdin và Thần Đèn vì đã cứu họ khỏi hiểm nguy.
Một người phụ nữ bước tới, cúi đầu biết ơn. “Cảm ơn cậu, Aladdin. Nếu không có cậu và Thần Đèn, thành phố này có thể đã rơi vào tay tên phù thủy độc ác đó.”
Aladdin mỉm cười, lòng đầy tự hào. “Tôi chỉ làm những gì mình có thể. Thần Đèn đã giúp chúng tôi tạo ra lớp bảo vệ, và chính lòng kiên định của mọi người đã làm cho thành phố này vững vàng trước bóng tối.”
Đêm hôm đó, Aladdin và Thần Đèn ngồi bên nhau trên ngọn đồi nhìn xuống thành phố. Những ngọn đèn trong các ngôi nhà sáng lên, phản chiếu niềm vui và sự an lành của người dân. Aladdin quay sang Thần Đèn, giọng đầy suy tư.
“Thưa Thần Đèn, tôi đã sử dụng hai điều ước. Chúng ta chỉ còn một điều ước cuối cùng, và tôi biết rằng Zafar sẽ không từ bỏ. Hắn sẽ trở lại và mang theo sức mạnh kinh khủng hơn.”
Thần Đèn gật đầu, vẻ mặt lo lắng. “Đúng vậy, Aladdin. Điều ước cuối cùng sẽ là cơ hội duy nhất để chúng ta bảo vệ mọi người khỏi mối đe dọa này mãi mãi. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cậu phải suy nghĩ thật kỹ.”
Aladdin hiểu rằng trách nhiệm trên vai mình ngày càng lớn. Điều ước cuối cùng phải là một quyết định thật đúng đắn, vì nó không chỉ bảo vệ Aladdin và thành phố mà còn phải đảm bảo rằng Zafar sẽ không bao giờ gây hại thêm cho ai khác.
“Vậy chúng ta sẽ chuẩn bị,” Aladdin nói, ánh mắt kiên định. “Điều ước cuối cùng sẽ là cách chúng ta kết thúc cuộc chiến này một lần và mãi mãi.”
Thần Đèn nhìn Aladdin với sự tự hào và cảm động. “Ta tin vào cậu, Aladdin. Cậu đã đi một chặng đường dài và chứng minh được rằng lòng dũng cảm và trí tuệ là thứ giúp cậu vượt qua mọi thử thách. Điều ước cuối cùng sẽ là dấu ấn cho tất cả những gì cậu đã học hỏi.”
Cả hai im lặng, cùng nhìn về phía chân trời. Đêm dần buông xuống, nhưng ánh sáng từ những ngôi nhà phía dưới vẫn tiếp tục rực rỡ, như niềm hy vọng mãnh liệt trong lòng Aladdin – một niềm tin rằng cái thiện cuối cùng sẽ chiến thắng mọi bóng tối.