Cuộc gặp gỡ với Genghis Khan - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Genghis Khan
Ánh sáng mặt trời lấp lánh trên các đồng cỏ khi Aric và Batu cưỡi ngựa hướng về phía trại của Genghis Khan. Hơi ấm của ngày mới mang lại cảm giác hy vọng, nhưng nỗi lo lắng vẫn đè nặng trong lòng Aric. Mỗi bước tiến đều có thể quyết định số phận của anh.
“Ngươi thật sự tin rằng các bộ lạc sẽ đồng ý hợp tác?” Batu hỏi, giọng điệu nghi ngờ.
“Tôi tin rằng lợi ích sẽ khiến họ đoàn kết,” Aric đáp, mắt nhìn thẳng phía trước. “Nếu chúng ta chứng minh được rằng thương mại mang lại lợi nhuận cho tất cả, họ sẽ không còn lý do để từ chối.”
Batu chỉ gật đầu, trong khi tâm trí vẫn đầy những nghi ngại. Cuối cùng, họ đến nơi, nơi Genghis Khan đang họp với các tướng lĩnh. Bầu không khí căng thẳng, tiếng bàn tán rầm rì vang lên xung quanh. Aric có thể cảm nhận sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía mình khi anh bước vào.
“Aric!” Genghis Khan lên tiếng, giọng nói trầm và mạnh mẽ. “Hãy trình bày kế hoạch của ngươi.”
Aric đứng giữa vòng tròn các chiến binh, cảm thấy ánh mắt của họ như những mũi tên. “Thưa Khan, tôi đã nghĩ rằng chúng ta cần thành lập các trạm thương mại dọc theo các tuyến đường chính. Những trạm này sẽ không chỉ là nơi giao thương, mà còn là nơi bảo vệ hàng hóa.”
“Nhưng bảo vệ bằng cách nào?” Một tướng lĩnh lớn tuổi cắt ngang. “Chúng ta không thể phung phí quân đội cho các thương nhân.”
“Chúng ta không phung phí,” Aric kiên quyết. “Mỗi trạm có thể được bảo vệ bởi một nhóm chiến binh nhỏ, đủ để chống lại các cuộc tấn công. Hơn nữa, những thương nhân sẽ đóng thuế cho chúng ta, tạo ra nguồn thu nhập ổn định.”
“Và nếu những thương nhân đó không trả thuế?” Người tướng đó hỏi.
“Thì chúng ta sẽ có quyền kiểm soát hàng hóa của họ,” Aric trả lời, “Tôi sẽ thiết lập các quy định rõ ràng. Một khi các thương nhân thấy rằng họ có lợi từ việc hợp tác, họ sẽ tự nguyện tuân thủ.”
Genghis Khan gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. “Ngươi có dũng khí, Aric. Nhưng ta cần phải thử nghiệm kế hoạch này.”
“Chúng ta có thể bắt đầu ở vùng biên giới phía Bắc,” Aric đề xuất. “Đó là nơi có nhiều thương nhân từ Trung Quốc và Nga. Họ thường qua lại, và tôi có thể mời họ tham gia.”
“Rất tốt,” Genghis Khan nói. “Nhưng ngươi cần sự hỗ trợ từ những lãnh đạo bộ lạc khác. Họ cần thấy được lợi ích.”
“Đó chính xác là điều tôi dự định làm,” Aric trả lời, cảm thấy hứng thú. “Tôi có thể tổ chức một hội nghị thương mại giữa các bộ lạc, nơi chúng ta có thể thuyết phục họ cùng hợp tác.”
“Nhưng liệu họ có sẵn sàng tham gia không?” Batu lên tiếng, vẻ mặt lo lắng.
“Tôi tin rằng họ sẽ đến,” Aric đáp. “Chúng ta sẽ mời họ bằng các món quà, những thứ mà họ coi trọng. Nếu họ thấy được giá trị, họ sẽ không từ chối.”
Genghis Khan mỉm cười. “Ngươi đã suy nghĩ rất kỹ. Hãy bắt đầu công việc này ngay hôm nay. Batu, ngươi sẽ đi cùng Aric. Hãy để ý tới những kẻ phản đối và chuẩn bị cho các kế hoạch dự phòng.”
Batu gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục. “Chúng ta sẽ cần thêm người.”
“Đúng vậy,” Aric đồng ý. “Chúng ta cần tạo dựng một đội ngũ đáng tin cậy. Một vài chiến binh từ các bộ lạc khác có thể hỗ trợ.”
Chuyến hành trình bắt đầu ngay sau đó. Aric và Batu cùng một nhóm chiến binh lên đường. Họ đi qua các thảo nguyên bao la, dưới bầu trời xanh biếc. Aric cảm thấy lòng mình đầy hy vọng và lo lắng cùng một lúc.
“Chúng ta sẽ dừng lại ở đâu?” Batu hỏi, mắt nhìn về phía chân trời xa.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên tìm một khu vực dễ tiếp cận, nơi có thể dựng lều và tổ chức hội nghị,” Aric trả lời. “Có lẽ gần một dòng suối lớn.”
Khi họ đi qua những cánh đồng cỏ mênh mông, Aric cảm nhận được sự tự do trong không khí. Những con ngựa chạy nhanh, gió thổi qua mái tóc, mang lại cho anh sức mạnh và quyết tâm.
Cuối cùng, họ tìm thấy một khu vực lý tưởng, nơi có dòng suối chảy róc rách và một bãi cỏ xanh mượt. Nhóm chiến binh bắt đầu dựng trại, trong khi Aric nghĩ về cách tổ chức hội nghị.
“Chúng ta sẽ cần những món quà,” Aric nói với Batu. “Hãy tìm kiếm những thứ mà họ coi trọng.”
Batu gật đầu và đi cùng một số chiến binh để tìm kiếm những món quà từ những bộ lạc khác. Aric ở lại, vạch ra kế hoạch chi tiết cho hội nghị, ghi chú tất cả những điểm mà anh muốn thảo luận.
Khi mặt trời lặn, bầu trời trở nên đầy màu sắc. Aric và nhóm của anh bắt đầu chuẩn bị cho hội nghị. Họ đã chuẩn bị đồ ăn, thức uống và những món quà. Aric hy vọng rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ, rằng các bộ lạc sẽ nhìn thấy tiềm năng trong kế hoạch của anh.
“Tôi không biết mọi người sẽ phản ứng thế nào,” Batu nói, ánh mắt đầy lo lắng.
“Chúng ta chỉ cần chứng minh rằng đây là cơ hội cho tất cả,” Aric trả lời, kiên định. “Một khi họ hiểu rằng thương mại có thể làm giàu cho cả cộng đồng, họ sẽ tham gia.”
Với lòng quyết tâm, Aric chờ đợi ngày hội nghị đến, mong rằng những nỗ lực của mình sẽ không vô ích và rằng kế hoạch của anh sẽ mở ra một kỷ nguyên mới cho đế chế Mông Cổ.