Cuộc gặp gỡ với Genghis Khan - Chương 3
Chương 3: Một Thế Giới Mới
Buổi sáng của ngày hội nghị đến với không khí trong lành và những tia nắng đầu tiên chiếu rọi lên bãi cỏ. Aric thức dậy sớm, tâm trạng đầy háo hức nhưng cũng không kém phần lo lắng. Anh đứng bên dòng suối, nhìn nước chảy róc rách, tự nhắc nhở mình về mục tiêu lớn lao mà mình đang theo đuổi.
“Batu, dậy đi!” Aric gọi, khi thấy người bạn của mình đang lăn lộn trong túi ngủ. “Chúng ta cần chuẩn bị!”
Batu ngồi dậy, dụi mắt. “Mấy giờ rồi?” anh hỏi, giọng còn ngái ngủ.
“Trời sáng rồi! Chúng ta cần phải sắp xếp mọi thứ trước khi các lãnh đạo bộ lạc đến,” Aric nói. “Hãy giúp tôi chuẩn bị những món quà và bữa ăn.”
“Được rồi, tôi sẽ lo phần đó,” Batu đáp, đứng dậy và bắt đầu tập hợp nhóm chiến binh. Aric quay lại công việc của mình, cảm thấy một luồng năng lượng mới.
Khi các chiến binh hoàn thành việc chuẩn bị, không khí đã tràn ngập sự hứng khởi. Những món quà được bày ra: vải gấm, đồ trang sức, và những món ăn ngon miệng. Aric cảm thấy tự tin hơn khi nghĩ về những gì sắp diễn ra.
“Aric, ngươi nghĩ họ sẽ đến đúng giờ không?” Batu hỏi, nhướn mày.
“Hy vọng là có. Nếu họ thấy được sự nghiêm túc trong kế hoạch của chúng ta, họ sẽ không từ chối,” Aric trả lời.
Khi mặt trời lên cao, các lãnh đạo bộ lạc bắt đầu xuất hiện. Họ đến từ nhiều nơi khác nhau, mỗi người mang theo câu chuyện và nền văn hóa riêng. Aric cảm thấy hồi hộp khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc và cả những gương mặt lạ.
“Chào mừng các vị!” Aric đứng dậy, nói lớn để mọi người nghe thấy. “Tôi là Aric, và hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận về một cơ hội hợp tác mà tôi tin rằng sẽ mang lại lợi ích cho tất cả.”
Một vị lãnh đạo bộ lạc lớn tuổi, tên là Toghrul, bước lên. “Ngươi nói về hợp tác, nhưng chúng ta cần hiểu rõ điều gì sẽ đến từ đó,” ông nói, giọng điệu nghiêm nghị.
“Tôi hiểu,” Aric đáp. “Chúng ta có thể tạo ra một mạng lưới thương mại mạnh mẽ, nơi hàng hóa và tài nguyên có thể lưu thông tự do. Mỗi bộ lạc sẽ được hưởng lợi từ việc này.”
“Ngươi có những bằng chứng gì để thuyết phục chúng ta?” Một người chiến binh khác, tên là Orkhon, chất vấn.
Aric nín thở, nhưng rồi anh nhớ lại kế hoạch của mình. “Nếu chúng ta hợp tác, tôi có thể giúp xây dựng các trạm thương mại và bảo vệ chúng. Chúng ta sẽ thu thuế từ các thương nhân và tạo ra nguồn thu nhập ổn định cho các bộ lạc.”
“Và nếu các thương nhân không trả thuế?” Toghrul hỏi.
“Chúng ta sẽ có quyền kiểm soát hàng hóa của họ,” Aric đáp, tự tin hơn. “Tôi sẽ đảm bảo rằng các quy định được thiết lập rõ ràng và công bằng.”
Sự căng thẳng trong không khí dần dần lắng xuống. Các lãnh đạo bộ lạc bắt đầu trò chuyện với nhau, thảo luận về những lợi ích và nguy cơ. Aric cảm nhận được sự ủng hộ từ một số người, nhưng cũng không thể bỏ qua những ánh mắt nghi ngờ.
“Ngươi nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ đâu?” Một lãnh đạo trẻ tuổi, tên là Sukh, hỏi, ánh mắt đầy nhiệt huyết.
“Chúng ta cần phải xác định những tuyến đường thương mại chính,” Aric đáp. “Sau đó, chúng ta sẽ chọn địa điểm cho các trạm thương mại. Những nơi gần dòng suối hoặc những con đường lớn sẽ dễ dàng hơn cho việc vận chuyển hàng hóa.”
“Tôi đồng ý,” Sukh nói, vẻ mặt hứng khởi. “Chúng ta cần phát triển và không thể chần chừ thêm nữa.”
Aric cảm thấy sự ủng hộ ngày càng mạnh mẽ hơn. “Vậy hãy quyết định cùng nhau! Nếu chúng ta có thể xây dựng một thỏa thuận, tôi tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau vươn xa.”
“Nhưng còn việc chia sẻ lợi nhuận thì sao?” Một người khác, lãnh đạo của một bộ lạc nhỏ, hỏi. “Chúng ta không thể để một nhóm chiếm ưu thế.”
“Tôi sẽ đảm bảo rằng tất cả đều có tiếng nói trong việc chia sẻ lợi ích,” Aric nói, kiên quyết. “Chúng ta sẽ lập ra một hội đồng để quyết định cách thức chia sẻ lợi nhuận. Mỗi bộ lạc sẽ có đại diện của mình.”
Bầu không khí trong hội nghị dần trở nên tích cực hơn. Những người lãnh đạo bắt đầu trao đổi ý kiến, thảo luận về những vấn đề cụ thể mà họ sẽ phải đối mặt.
“Chúng ta cần phải có những điều khoản rõ ràng trong thỏa thuận này,” Toghrul nói, vẻ nghiêm túc. “Nếu không, mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn.”
“Chắc chắn rồi,” Aric đáp. “Chúng ta sẽ cùng nhau soạn thảo một tài liệu để ghi lại tất cả những gì đã thảo luận và đồng ý.”
Cuộc hội nghị tiếp tục diễn ra, và Aric cảm thấy tự tin hơn khi thấy sự hợp tác từ các bộ lạc. Anh biết rằng đây là bước đầu tiên cho một thế giới mới, nơi thương mại và sự kết nối sẽ giúp đế chế Mông Cổ vươn xa hơn bao giờ hết.
Khi ánh nắng chiếu sáng trên bãi cỏ, Aric nhìn thấy tương lai tươi sáng đang mở ra trước mắt mình. Anh không chỉ là một thương nhân; anh đã trở thành người kiến tạo một kỷ nguyên mới cho đế chế, một nơi mà mọi người đều có thể cùng nhau làm giàu và phát triển.
Nếu bạn muốn bổ sung hoặc điều chỉnh bất kỳ chi tiết nào trong chương này, hãy cho tôi biết nhé!