Cuộc gặp gỡ với Genghis Khan - Chương 6
Chương 6: Cuộc Chiến Bất Ngờ
Mặt trời lặn, bóng tối bao trùm lên các cánh đồng. Aric và đội quân của anh chuẩn bị cho một đêm căng thẳng. Các chiến binh ngồi quanh đống lửa, ánh sáng lập lòe phản chiếu lên những khuôn mặt nghiêm nghị. Aric cảm thấy trái tim mình đập mạnh khi nghĩ đến cuộc chiến sắp xảy ra.
“Chúng ta đã chuẩn bị tốt,” Batu nói, ngồi bên cạnh Aric. “Nhưng vẫn không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.”
“Đúng vậy,” Aric thừa nhận. “Chúng ta phải sẵn sàng cho mọi tình huống.”
Bất ngờ, một tiếng kêu vang lên từ phía xa. Ánh đuốc le lói hiện lên, và Aric nhận ra đó là một nhóm chiến binh Baatar đang tiến đến. Tim anh đập thình thịch. “Chuẩn bị sẵn sàng!” Aric hô to, truyền đạt sự quyết tâm đến đội quân của mình.
“Chúng ta không thể để họ tiếp cận gần,” Toghrul nói, chỉ huy các chiến binh sẵn sàng ở vị trí. “Giữ vững hàng ngũ!”
Khi nhóm chiến binh Baatar đến gần, họ dừng lại ở một khoảng cách an toàn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Aric và đội quân của anh. Một người trong số họ, vị lãnh đạo của bộ lạc Baatar, tên là Khamir, bước ra khỏi hàng ngũ.
“Ta đến đây không phải để chiến đấu,” Khamir tuyên bố, giọng nói vang vọng giữa không gian yên tĩnh. “Nhưng ta muốn biết lý do mà các ngươi ngăn cản chúng ta.”
“Chúng ta không ngăn cản các ngươi,” Aric đáp, bước lên một bước. “Chúng ta chỉ muốn bảo vệ những gì đã được xây dựng. Chúng ta không muốn có chiến tranh.”
“Nhưng ngươi lại làm gì với sự độc lập của bộ lạc?” Khamir hỏi, giọng điệu tràn ngập sự chỉ trích. “Ngươi đang âm thầm kiểm soát các bộ lạc khác.”
“Không, tôi chỉ muốn tạo ra một hệ thống hợp tác mà tất cả đều có lợi,” Aric phản bác. “Chúng ta có thể cùng nhau phát triển. Chiến tranh chỉ mang lại sự tàn phá.”
Khamir nhìn Aric, như đang cân nhắc lời nói của anh. “Ngươi thật sự tin rằng sự hợp tác có thể thay đổi mọi thứ sao? Chúng ta đã sống trong độc lập từ bao đời nay.”
“Và điều đó rất quý giá,” Aric nói. “Nhưng một thế giới đang thay đổi. Chúng ta cần kết nối, cần giao thương để tồn tại. Hãy để tôi chứng minh điều đó.”
“Ngươi có thể thuyết phục ta,” Khamir nói, giọng dịu lại. “Nhưng có một điều kiện. Ngươi phải đến bộ lạc Baatar và thuyết phục chúng ta rằng hợp tác này là tốt nhất.”
Aric cảm thấy mừng rỡ, nhưng cũng lo lắng. “Nếu tôi đến đó, tôi cần sự hỗ trợ của các vị. Nếu có bất kỳ mối đe dọa nào, các vị phải sẵn sàng bảo vệ tôi.”
“Được,” Khamir đồng ý. “Nhưng nếu ngươi không thuyết phục được chúng ta, cuộc chiến sẽ nổ ra. Ta sẽ không để yên cho những ai âm thầm thao túng các bộ lạc.”
Quyết tâm, Aric gật đầu. “Tôi sẽ làm mọi cách để thuyết phục các vị. Hãy cho tôi cơ hội.”
Khamir ra hiệu cho những chiến binh của mình lùi lại, tạo thành một vòng tròn bảo vệ quanh Aric. “Chúng ta sẽ hộ tống ngươi đến bộ lạc Baatar.”
Aric cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm. Cuộc chiến không diễn ra như anh dự đoán, nhưng giờ đây, anh phải dùng mọi khả năng để thuyết phục bộ lạc Baatar về lợi ích của việc hợp tác.
Trên đường đi, Aric suy nghĩ về những gì sẽ nói. “Hãy nhớ rằng đây không chỉ là về lợi ích cá nhân,” anh tự nhủ. “Đây là về sự sống còn của chúng ta.”
Khi họ đến gần bộ lạc Baatar, không khí trở nên căng thẳng. Các chiến binh Baatar tập trung lại, ánh mắt họ đầy nghi ngờ. Aric bước lên, lòng tràn đầy lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.
“Tôi đến đây để nói về một cơ hội,” Aric nói lớn, thu hút sự chú ý của mọi người. “Tôi biết các bạn có nhiều lo lắng về việc thương mại có thể làm suy yếu sự độc lập của mình, nhưng tôi tin rằng chúng ta có thể cùng nhau phát triển.”
“Ngươi là một kẻ ngoại bang,” Khamir cắt ngang. “Tại sao chúng ta phải tin tưởng vào một kẻ như ngươi?”
“Tôi không phải là kẻ ngoại bang,” Aric nói, nhìn thẳng vào mắt Khamir. “Tôi là một thương nhân, một người hiểu rằng sức mạnh đến từ sự kết nối. Nếu chúng ta không hợp tác, chúng ta sẽ dễ bị tổn thương trước những kẻ thù bên ngoài.”
Mọi người im lặng, lắng nghe. Aric thấy một số ánh mắt bắt đầu thay đổi.
“Tôi muốn mang lại cho các bạn một tương lai nơi tất cả đều có lợi,” Aric nói tiếp. “Nếu các bạn không tham gia, các bạn sẽ bỏ lỡ cơ hội để trở thành một phần của điều gì đó lớn lao hơn.”
Nhưng Khamir vẫn không hoàn toàn thuyết phục. “Ngươi có bằng chứng gì rằng thương mại sẽ mang lại lợi ích cho chúng ta?”
Aric suy nghĩ nhanh. “Hãy cho tôi thời gian để cho các bạn thấy. Chúng tôi sẽ tổ chức một phiên chợ thương mại, nơi các bạn có thể thấy được lợi ích thực tế. Nếu không thành công, tôi sẽ rời đi và không bao giờ trở lại.”
Khamir nhìn quanh, thấy sự do dự trong mắt những chiến binh của mình. “Nếu ngươi thất bại, ngươi sẽ phải trả giá.”
“Đó là thỏa thuận,” Aric khẳng định, lòng đầy quyết tâm.
Cuộc đàm phán bắt đầu, và Aric biết rằng tất cả phụ thuộc vào khả năng thuyết phục của mình. Anh đã sẵn sàng để chiến đấu cho tương lai mà mình tin tưởng.