Cuộc Gặp Gỡ Với Phật Tổ - Chương 4
Chương 4: Cuộc Đối Đầu
Cuối cùng, Tôn Ngộ Không đứng trước ngọn núi đen, nơi bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng tất cả ánh sáng. Hắn cảm thấy áp lực tăng lên, nhưng trong lòng hắn có một sự quyết tâm mãnh liệt. Hắn tiến vào hang động sâu, nơi mà quái vật đang ẩn nấp.
Khi bước vào, không gian trở nên u ám hơn bao giờ hết. Những tiếng rít gào của gió vang lên như những tiếng thét đau đớn. Tôn Ngộ Không hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục bước vào.
Bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên từ sâu trong hang. “Ngươi đã đến, Tôn Ngộ Không!” quái vật gầm lên, âm thanh vang dội như sấm rền.
“Đúng vậy! Ta đến để kết thúc nỗi khổ của ngươi!” Tôn Ngộ Không mạnh dạn đáp, tay cầm gậy Như Ý sẵn sàng.
“Ngươi có biết rằng ta đã sống trong bóng tối này bao lâu không? Không ai có thể đánh bại ta!” quái vật thách thức, ánh mắt đầy sự thù hận.
“Ta không quan tâm đến sức mạnh của ngươi! Ta đến đây không chỉ để chiến đấu, mà còn để giúp ngươi!” Tôn Ngộ Không đáp, sự bình tĩnh trong giọng nói của hắn trái ngược với bầu không khí căng thẳng.
“Giúp ta? Hahaha! Đừng có mơ!” quái vật cười lớn, nhưng trong lòng nó lại dấy lên một sự nghi ngờ.
Tôn Ngộ Không chớp mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của quái vật. “Ngươi không phải là quái vật, mà chỉ là nạn nhân của nỗi đau. Hãy cho ta biết, điều gì đã khiến ngươi trở nên như vậy?”
Quái vật dừng lại, đôi mắt nó chợt trở nên hoang mang. “Ta đã bị lừa dối. Ta đã bị những linh hồn tà ác dẫn dắt, và giờ ta không còn đường lui.”
“Tao có thể giúp ngươi thoát khỏi sự kiểm soát đó. Hãy để ta chiến đấu cùng ngươi,” Tôn Ngộ Không nói, giọng đầy thuyết phục.
“Ngươi có thể làm được không?” quái vật hỏi, không còn sự kiêu ngạo như trước.
“Ta sẽ không từ bỏ!” Tôn Ngộ Không khẳng định, lòng tràn đầy quyết tâm. “Nhưng trước hết, ta phải đánh bại ngươi!”
Cuộc chiến bắt đầu. Tôn Ngộ Không lao vào tấn công quái vật, gậy Như Ý của hắn quét qua không khí. Quái vật phản ứng nhanh chóng, phóng ra những luồng bóng tối nhằm vào hắn. Hắn phải tránh né liên tục, nhưng trong tâm trí hắn, hình ảnh của Phật Tổ luôn hiện hữu, nhắc nhở hắn về sức mạnh của tình thương và sự tha thứ.
“Ta không phải là kẻ thù của ngươi! Ta đến đây để cứu ngươi!” hắn hét lên, trong khi gậy Như Ý tiếp tục chạm vào quái vật.
“Cứu? Thực sự ngươi nghĩ ta cần sự cứu rỗi sao?” quái vật gào thét, nhưng dường như có gì đó trong giọng nói của nó bắt đầu yếu đi.
“Ta không chỉ đánh bại ngươi bằng sức mạnh, mà còn bằng tình thương!” Tôn Ngộ Không nói với quyết tâm. “Hãy cho ta cơ hội để giúp ngươi!”
Khi cuộc chiến diễn ra, Tôn Ngộ Không nhận ra rằng hắn cần nhiều hơn chỉ sức mạnh thể xác. Hắn bắt đầu tập trung vào năng lượng bên trong, cảm nhận sự liên kết giữa hắn và quái vật.
“Hãy để lại nỗi đau phía sau! Hãy mở lòng đón nhận ánh sáng!” hắn kêu lên, đôi mắt sáng rực.
Cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng Tôn Ngộ Không cảm thấy sức mạnh của sự đồng cảm đang dâng trào. Hắn không chỉ chiến đấu với quái vật, mà còn chiến đấu với chính nỗi sợ hãi bên trong quái vật đó. Hắn biết rằng đây sẽ là thử thách lớn nhất trong cuộc đời mình.