Cuộc gặp với các hoàng đế Nhật Bản - Chương 1
Chương 1: Bão Tố và Cơ Hội
Cơn bão ập đến như một cơn ác mộng, cuốn phăng mọi thứ trên chiếc tàu buôn nhỏ bé của Alex. Gió rít lên từng cơn, sóng biển dâng cao, đánh mạnh vào mạn tàu. Alex, một thương nhân dày dạn kinh nghiệm, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng tàu vẫn lắc lư dữ dội.
“Giữ chặt! Không được bỏ tay ra!” Alex hét lên, ánh mắt dán chặt vào cột buồm. Thuyền viên bên cạnh, một thanh niên tên Kaito, gật đầu, nhưng khuôn mặt anh đã trắng bệch.
“Chúng ta không thể chống chọi lâu nữa, thuyền trưởng!” Kaito la lên, trong khi những người khác vật lộn với các dây buồm.
“Mọi người! Chúng ta phải giữ vững tinh thần!” Alex hô lớn, nhưng bên trong anh cảm thấy nỗi lo lắng dâng cao. Bão tố không chỉ đe dọa tính mạng họ mà còn phá hủy những hàng hóa quý giá mà họ đang chở.
Khi cơn bão lên đến đỉnh điểm, một tiếng nổ vang trời vang lên. Cột buồm gãy rầm rầm, đổ xuống sàn tàu, khiến Alex và Kaito ngã lăn ra đất. Trong chớp mắt, mọi thứ chìm vào hỗn loạn.
“Cứu! Cứu!” Tiếng kêu thất thanh vang lên từ phía mạn tàu. Alex cố gắng bò dậy, nhưng cảm giác choáng váng khiến anh lảo đảo.
“Chúng ta phải rời khỏi tàu!” Kaito kêu lên, mắt anh hoảng loạn. “Không còn thời gian nữa!”
“Hãy lấy cái phao!” Alex hét lên, nhưng một cơn sóng dữ ập tới, và anh cảm thấy mình bị văng ra ngoài. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm, và rồi mọi thứ tối sầm lại.
Khi Alex mở mắt, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, và anh nằm trên một bãi cát ấm áp. Xung quanh là tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng chim hót xa xa. “Đây là đâu?” anh tự hỏi, cảm giác như mình vừa từ một giấc mơ tồi tệ thức dậy.
“Thuyền trưởng! Anh có ở đó không?” Giọng Kaito vang lên. Alex quay đầu, thấy Kaito đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi nhưng ít nhất anh vẫn sống sót.
“Tôi ở đây. Chúng ta đang ở đâu vậy?” Alex hỏi, nhìn quanh. Bãi biển hoang sơ, những ngọn núi xanh rì hiện lên ở phía xa, nhưng không có dấu hiệu của tàu hay người dân.
“Có lẽ chúng ta đã trôi dạt đến một hòn đảo nào đó,” Kaito đáp. “Chúng ta phải tìm thức ăn và nước uống.”
“Đúng vậy. Nhưng trước hết, hãy xem thử xung quanh xem có ai không,” Alex đứng dậy, mặc dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi.
Họ đi dọc theo bãi biển, tìm kiếm dấu hiệu của sự sống. Khi đi được một đoạn, họ phát hiện một ngôi làng nhỏ ẩn mình giữa những cây cọ.
“Có vẻ như có người ở đây,” Alex chỉ về phía những ngôi nhà truyền thống với mái ngói nghiêng. Họ tiến lại gần, nhưng mọi thứ đều im ắng, không có ai xuất hiện.
“Chúng ta nên cẩn thận,” Kaito nói, vẻ mặt lo lắng.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cần thông tin. Hãy gọi thử xem có ai ở trong làng không,” Alex nói, quyết định lành mạnh hơn.
“Hai người! Ai đó!” Kaito gọi lớn, giọng anh vang vọng giữa không gian yên tĩnh.
Sau vài phút im lặng, một người đàn ông trung niên xuất hiện từ trong ngôi nhà. Ông mặc một bộ kimono đơn giản, với khuôn mặt hiền hậu nhưng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Các ngươi là ai? Tại sao lại đến đây?” ông hỏi, giọng điệu kiên quyết nhưng không tỏ ra hung dữ.
“Tôi là Alex, và đây là Kaito. Chúng tôi là thương nhân từ một vùng đất xa lạ. Chúng tôi bị lạc do bão,” Alex giải thích, cố gắng tạo lòng tin.
“Thương nhân?” Người đàn ông nhíu mày, rồi nói tiếp, “Ta là Taro, người quản lý làng này. Các ngươi có hàng hóa gì không?”
“Đúng vậy, chúng tôi có một số hàng hóa quý giá. Nhưng trước tiên, chúng tôi cần biết thêm về nơi này,” Alex nói.
Taro gật đầu, vẻ mặt bớt căng thẳng hơn. “Theo ta, hãy vào làng. Chúng ta sẽ bàn chuyện.”
Vào bên trong ngôi làng, Alex và Kaito bị cuốn hút bởi vẻ đẹp đơn sơ nhưng quyến rũ. Những ngôi nhà gỗ, những người dân mặc kimono, và không khí yên bình khiến Alex cảm thấy an lòng.
“Ở đây có những điều mà chúng tôi chưa từng thấy,” Kaito thì thầm. Alex đồng ý, cảm giác như đây là một cơ hội mới.
Khi ngồi cùng Taro bên bếp lửa, Alex cảm thấy có điều gì đó đặc biệt trong cuộc gặp gỡ này. Đây không chỉ là một nơi lánh nạn; có thể, đây là cơ hội để bắt đầu lại.
“Chúng ta có thể thiết lập một tuyến thương mại giữa làng của ông và các nước lân cận,” Alex nói, nhìn thẳng vào mắt Taro. “Ông có thể trở thành cầu nối cho những cơ hội lớn.”
Taro ngẫm nghĩ, “Thương mại? Điều này chưa từng xảy ra ở đây. Nhưng nếu các ngươi có thể chứng minh điều đó, có thể ta sẽ giúp.”
“Chúng tôi sẽ làm được,” Alex khẳng định, cảm thấy niềm hy vọng trỗi dậy trong lòng. Cuộc phiêu lưu mới vừa bắt đầu, và bão tố chỉ là khởi đầu cho những cơ hội mà anh không thể ngờ tới.
Khi màn đêm buông xuống, Alex nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm nhận được một sự kết nối với thế giới mới này. Anh biết rằng mình đã bước vào một hành trình quan trọng, và chỉ cần một cơ hội, mọi thứ có thể thay đổi.
“Chúng ta sẽ làm nên điều kỳ diệu,” Alex tự nhủ, quyết tâm sẵn sàng cho những thách thức phía trước.