Cuộc gặp với các hoàng đế Nhật Bản - Chương 2
Chương 2: Khám Phá Nhật Bản Thời Heian
Sáng hôm sau, ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu sáng làng. Alex thức dậy với cảm giác hồi hộp, như thể ngày hôm nay sẽ mở ra những chân trời mới. Anh đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy Taro đang chỉ đạo một nhóm người dân chuẩn bị cho công việc hằng ngày.
“Chào buổi sáng, thuyền trưởng!” Kaito kêu lên, bước vào với một cái bánh bao nóng hổi trên tay. “Họ làm món này từ bột gạo, thật tuyệt!”
Alex cười, nhận lấy chiếc bánh bao và cảm nhận hương vị thơm ngon. “Chúng ta nên tìm hiểu thêm về văn hóa của họ. Có lẽ điều này sẽ giúp ích cho kế hoạch thương mại của chúng ta.”
“Đúng vậy,” Kaito đồng ý. “Hãy hỏi Taro về cách họ giao thương, cũng như các mặt hàng đặc trưng của vùng này.”
Alex gật đầu, và họ nhanh chóng ra ngoài. Taro đã tập hợp một nhóm dân làng để cùng nhau thảo luận. Thấy Alex và Kaito đến, ông vui vẻ chào đón họ.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ những gì đơn giản nhất. Đây là những sản phẩm mà chúng ta thường chế biến,” Taro nói, chỉ tay vào những hàng hóa được bày biện trên một chiếc bàn. Có những món ăn từ gạo, cá khô, và các loại gia vị độc đáo.
“Thật tuyệt vời,” Alex thốt lên. “Nhưng các ông có giao thương với ai không? Có thể mở rộng ra bên ngoài không?”
“Chúng ta giao thương với các làng lân cận,” một người dân làng tên Hideo lên tiếng. “Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết nối với các nước khác.”
“Điều đó có thể thay đổi,” Alex nói, đầy nhiệt huyết. “Nếu chúng ta có thể tạo ra một mạng lưới thương mại, các ông sẽ có thể bán sản phẩm của mình ở xa hơn, thu về lợi nhuận lớn hơn.”
Taro và Hideo nhìn nhau, dường như đang cân nhắc điều này. “Nhưng làm thế nào để chúng ta bắt đầu?” Taro hỏi.
“Chúng ta cần tạo ra một tuyến đường biển,” Alex giải thích. “Tôi có thể giúp các ông tìm hiểu về các thị trường lớn như Trung Quốc hoặc Triều Tiên. Chúng ta cũng cần chuẩn bị hàng hóa phù hợp để thu hút khách hàng.”
“Và chúng ta cần một con tàu,” Kaito thêm vào. “Một con tàu đủ lớn để vận chuyển hàng hóa.”
“Chúng ta sẽ cần sự hỗ trợ từ cả làng,” Taro gật đầu. “Nếu tất cả mọi người cùng nhau làm việc, chúng ta có thể biến điều này thành hiện thực.”
Buổi chiều, sau khi thảo luận với Taro và dân làng, Alex và Kaito bắt đầu khám phá xung quanh. Họ đi dọc bãi biển, nhìn ngắm những con sóng vỗ về. Alex không thể không cảm thấy mến mộ vẻ đẹp của nơi này, những cánh hoa anh đào nở rực rỡ, và không khí trong lành.
“Khi nghĩ về kế hoạch, tôi thấy khá hứng thú,” Kaito nói, đôi mắt sáng lên. “Nếu thành công, chúng ta sẽ tạo ra một điều gì đó vĩ đại.”
“Đúng vậy,” Alex đáp, “nhưng chúng ta phải biết thêm về những sản phẩm đặc trưng ở đây. Nếu không, chúng ta sẽ không biết bắt đầu từ đâu.”
Họ tiếp tục đi vào khu rừng gần đó, nơi những cây cối mọc um tùm và âm thanh của các loài chim vang lên. Alex nhận thấy một số cây có thể được sử dụng để làm đồ thủ công mỹ nghệ.
“Kaito, nhìn kìa!” Alex chỉ tay về phía một gốc cây lớn với những nhánh vặn vẹo. “Chúng ta có thể tạo ra những sản phẩm độc đáo từ gỗ này.”
“Chắc chắn rồi! Nhưng cần phải có người biết chế tác,” Kaito nói. “Có lẽ chúng ta nên tìm một người thợ mộc.”
“Điều đó rất tốt. Hãy hỏi Taro xem có ai trong làng biết làm không,” Alex đề xuất.
Khi trở lại làng, họ gặp Taro đang chỉ đạo một nhóm phụ nữ đang chế biến thực phẩm. Alex tiến lại gần và hỏi: “Ông Taro, có ai trong làng biết chế tác gỗ không?”
“Có, một người tên là Yoshio,” Taro đáp. “Ông ấy là thợ mộc giỏi nhất trong vùng. Ta sẽ mời ông ấy đến gặp các ngươi.”
Chỉ vài phút sau, Yoshio xuất hiện, với một dáng vẻ điềm đạm và nụ cười thân thiện. “Nghe nói hai người muốn làm đồ thủ công từ gỗ?” ông hỏi.
“Đúng vậy,” Alex trả lời. “Chúng tôi nghĩ rằng nếu chúng ta có thể tạo ra những sản phẩm đẹp từ gỗ này, chúng ta có thể mang chúng ra ngoài thị trường và tăng cường thương mại.”
“Ta có thể làm thử,” Yoshio nói. “Nhưng cần nhiều nguyên liệu và công sức. Các ngươi có sẵn sàng hỗ trợ không?”
“Chắc chắn rồi!” Kaito hứa hẹn, nhiệt huyết tràn đầy.
Vài ngày tiếp theo trôi qua, Alex, Kaito và Yoshio cùng nhau làm việc, thu thập gỗ và tạo ra những sản phẩm thủ công. Họ tạo ra những chiếc hộp, đồ trang sức và nhiều món đồ khác, tất cả đều mang dấu ấn văn hóa đặc trưng của làng.
Trong khi làm việc, Alex luôn tranh thủ trò chuyện với Yoshio, tìm hiểu thêm về văn hóa và phong tục của người dân nơi đây. Yoshio kể cho họ về những truyền thuyết xung quanh khu vực và cách mà dân làng sống hòa hợp với thiên nhiên.
“Chúng ta cũng có những lễ hội vào mùa xuân,” Yoshio nói, mắt sáng lên. “Đó là thời điểm mọi người tụ tập, ăn uống và vui chơi. Chúng ta có thể mang sản phẩm của các ngươi đến đó để giới thiệu.”
“Đó là một ý tưởng tuyệt vời!” Alex thốt lên. “Điều này không chỉ giúp chúng ta giới thiệu sản phẩm mà còn thu hút sự chú ý từ các làng khác.”
Cuối cùng, ngày lễ hội cũng đến. Mọi người trong làng đều háo hức chuẩn bị, và Alex cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Đây là cơ hội để họ thể hiện những gì đã làm và xây dựng mối quan hệ thương mại đầu tiên.
Trong không khí lễ hội tràn ngập niềm vui, Alex và Kaito mang theo những sản phẩm của mình. Họ đặt chúng trên một chiếc bàn nhỏ giữa làng, thu hút sự chú ý từ những người tham gia.
“Chào mừng mọi người đến với gian hàng của chúng tôi!” Alex cất tiếng, tự tin giới thiệu. “Chúng tôi mang đến cho các bạn những sản phẩm thủ công độc đáo từ gỗ, được làm bởi chính tay người dân làng này.”
Những người dân quanh đó bắt đầu lại gần, tò mò nhìn ngắm những món đồ. Alex có thể cảm nhận được sự phấn khích trong không khí. Lễ hội không chỉ là dịp để vui chơi mà còn là cơ hội để bắt đầu một hành trình mới, kết nối với những điều tuyệt vời phía trước.
“Điều này chỉ mới bắt đầu,” Alex nghĩ, khi nhìn vào ánh mắt sáng rực của Kaito. “Chúng ta sẽ làm nên điều kỳ diệu.”