Cuộc Nổi Loạn Trong Tương Lai - Chương 5
Chương 5: Những Gương Mặt Quen Thuộc
Kira và Jax chạy không ngừng nghỉ qua những hành lang tối tăm của trung tâm dữ liệu, lòng dũng cảm và quyết tâm đang dâng trào trong họ. Tiếng bước chân của các bảo vệ ngày càng gần, và áp lực gia tăng từng giây. Mồ hôi trên trán Kira chảy xuống, nhưng cô không dám dừng lại.
“Chúng ta phải tìm cách ra ngoài ngay lập tức!” Jax nói, hổn hển, nhưng trong ánh mắt anh vẫn hiện rõ quyết tâm. “Nếu bị bắt, mọi công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể.”
“Chúng ta phải tìm đường đến cửa thoát hiểm!” Kira đáp, cố gắng nhớ lại sơ đồ mà cô đã từng nghiên cứu. “Nếu không lầm, phía bên trái sẽ có một lối thoát nhỏ.”
Kira dừng lại trong giây lát, vừa thở vừa cố gắng tập trung. Cô không chỉ phải lo cho chính mình mà còn phải bảo vệ Jax. “Đi nào!” cô kêu lên, và họ lao về phía trái.
Khi họ gần đến lối thoát, Kira cảm thấy một sự bất an trong lòng. “Jax, cậu có nghĩ chúng ta nên tách nhau ra không? Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu có thể chạy thoát,” cô đề nghị.
“Không! Tôi sẽ không để cậu lại một mình,” Jax kiên quyết. “Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, không thể để chuyện này kết thúc như vậy.”
Kira cảm động trước sự kiên định của Jax. Cô biết rằng họ đã trở thành một đội ngũ không thể tách rời, và việc chia sẻ mạo hiểm này càng làm cho tình bạn của họ thêm vững chắc.
Khi họ đến gần cửa thoát hiểm, Kira nhận ra có vài bóng người đứng phía trước. Những người bảo vệ đang tuần tra, và họ chỉ còn cách cái cửa khoảng vài bước chân.
“Đứng lại!” Một trong số họ hô lớn, tay chỉ về phía Kira và Jax. “Các người không thể vào đây!”
Kira cảm thấy tim mình ngừng đập. Cô nhìn Jax, và trong khoảnh khắc đó, họ hiểu rằng không còn lựa chọn nào khác. “Chạy!” Jax kêu lên, và họ quay người chạy lại.
Nhưng họ không thể chạy mãi. Những tiếng chân rượt đuổi phía sau, và Kira cảm thấy áp lực đang gia tăng. Họ cần một nơi trú ẩn, một nơi nào đó để tránh né sự truy đuổi.
“Hãy vào đây!” Jax nói, chỉ vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh. Họ lẻn vào trong, đóng cửa lại và đứng im lặng, nghe ngóng tiếng động bên ngoài.
“Cậu nghĩ sao? Họ có phát hiện ra không?” Kira hỏi, lòng đầy lo lắng.
“Có lẽ… Nhưng chúng ta chỉ có thể đợi,” Jax trả lời, thở hổn hển. Họ đứng im trong bóng tối, cố gắng giữ bình tĩnh.
Một lúc sau, tiếng bước chân bên ngoài dần dần nhỏ lại. Kira và Jax thở phào nhẹ nhõm. “Chúng ta an toàn rồi,” Jax nói, ánh mắt lấp lánh.
Kira nhìn xung quanh. Căn phòng này là một kho chứa đầy thiết bị cũ kỹ và bụi bặm. Một chiếc máy tính cũ còn hoạt động nằm ở góc phòng. “Có lẽ chúng ta có thể sử dụng nó,” Kira nói, tiến lại gần.
“Để làm gì?” Jax hỏi, cũng nhìn theo.
“Nếu chúng ta có thể vào được mạng, có thể tìm hiểu thêm về tình hình trong nhà máy và tránh né những cuộc truy đuổi,” Kira giải thích, hy vọng tràn đầy trong ánh mắt.
Kira bật máy tính lên và bắt đầu gõ lệnh. Những dòng chữ chạy trên màn hình, và một lúc sau, cô đã có thể kết nối vào mạng nội bộ. “Tôi đã vào được hệ thống!” cô hô lên, vui mừng.
“Cậu tìm thấy thông tin gì không?” Jax hỏi, đứng cạnh Kira.
Kira chăm chú nhìn vào màn hình, lướt qua các tệp tin. “Có một số thông tin về các cuộc tấn công và kế hoạch của chính quyền. Họ đang lên kế hoạch tăng cường kiểm soát sau cuộc tấn công của chúng ta.”
“Đó là một thông tin quan trọng,” Jax nói, ánh mắt hiện lên sự lo lắng. “Chúng ta cần phải thông báo cho nhóm.”
“Đúng, nhưng trước tiên, tôi cần tải những thông tin này về,” Kira nói, tiếp tục gõ lệnh trên máy tính. “Nếu chúng ta có thể lấy được tài liệu này, sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc nổi dậy.”
Kira cắm một chiếc USB vào máy tính và bắt đầu tải dữ liệu. Một lúc sau, quá trình tải hoàn tất. “Xong rồi! Chúng ta có dữ liệu,” cô nói, hài lòng.
“Bây giờ, chúng ta phải tìm đường ra ngoài,” Jax nói. “Chúng ta không thể ở đây lâu.”
Họ rời khỏi căn phòng, lén lút quay lại lối thoát. Khi đi ra ngoài, Kira cảm thấy nỗi lo lắng lại quay trở lại. Họ đã thoát khỏi những người bảo vệ, nhưng không biết liệu có còn nguy hiểm nào khác đang rình rập.
Kira và Jax quyết định di chuyển theo đường cũ, trở lại lối vào mà họ đã đến. Nhưng khi họ đến nơi, phát hiện rằng cửa ra đã bị đóng. Ánh sáng từ những chiếc đèn neon chói lòa bên ngoài khiến họ nhận ra rằng chính quyền đang tiến hành một cuộc lục soát lớn.
“Chúng ta bị kẹt!” Jax nói, giọng run rẩy.
“Đừng hoảng!” Kira hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng ta phải tìm một lối thoát khác.”
Họ tìm kiếm xung quanh, và Kira nhớ rằng có một lối đi phía sau phòng điều khiển. “Đi theo tôi!” cô hô lớn và dẫn Jax đi về phía đó.
Cả hai người chạy thẳng về phía phòng điều khiển, nhưng trên đường đi, họ thấy một nhóm bảo vệ đang tuần tra.
“Họ đến rồi!” Jax kêu lên, nhưng Kira không chịu thua. Cô kéo Jax lại và họ đứng lùi vào một góc tối.
“Đợi đã,” Kira thì thầm. “Chúng ta cần một cách để đánh lạc hướng họ.”
“Cô có ý tưởng gì không?” Jax hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Chúng ta có thể sử dụng thiết bị điện tử trong phòng điều khiển,” Kira đề xuất. “Nếu có thể gây ra sự cố về điện, chúng ta có thể tạo ra cơ hội thoát khỏi đây.”
“Nhưng làm thế nào?” Jax nhìn cô, đôi mắt lấp lánh với sự mong chờ.
“Chúng ta chỉ cần lén lút vào đó và thao tác trên bảng điều khiển,” Kira giải thích, cảm thấy sự hồi hộp dâng lên.
“Được rồi, tôi sẽ đi cùng cậu,” Jax đồng ý, quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt.
Họ di chuyển từng bước một về phía phòng điều khiển, tim đập thình thịch. Khi đến nơi, họ lén lút vào trong và bắt đầu thao tác.
Kira nhanh chóng tìm thấy bảng điều khiển và bắt đầu điều chỉnh các thiết bị điện. “Cố gắng không phát ra tiếng động,” cô nói với Jax, lòng hồi hộp.
“Được rồi, tôi sẽ giữ im lặng,” Jax đáp, ánh mắt lấp lánh.
Khi Kira điều chỉnh xong, cô kéo một dây cáp và chờ đợi. Ngay sau đó, đèn trong phòng bắt đầu nhấp nháy rồi tắt hẳn. Tiếng động từ bên ngoài vang lên, và cả hai cảm thấy có cơ hội.
“Đi thôi!” Kira kêu lên, và họ lao ra khỏi phòng điều khiển.
Lúc này, mọi người đang hoảng loạn chạy ra khắp nơi để tìm hiểu nguyên nhân của sự cố. Kira và Jax lợi dụng thời cơ này, nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà.
Cuối cùng, họ thoát ra ngoài, nhưng nỗi lo lắng vẫn chưa buông tha cho họ. “Chúng ta đã thành công, nhưng còn rất nhiều điều phải làm,” Kira thở hổn hển.
“Đúng vậy, và giờ chúng ta phải trở lại với nhóm để báo cáo,” Jax nói, gương mặt anh hiện lên sự nghiêm túc.
Kira gật đầu, và họ nhanh chóng di chuyển về nơi trú ẩn của “Bóng Tối”. Hành trình của họ chưa kết thúc; họ đã bắt đầu cuộc chiến giành tự do, và cô biết rằng những thử thách lớn vẫn còn ở phía trước.
Hy vọng chương này mang lại cho bạn sự hứng thú! Nếu bạn cần điều chỉnh hay bổ sung gì, hãy cho tôi biết nhé!