Cuộc Nổi Loạn Trong Tương Lai - Chương 8
Chương 8: Đêm Tối Nhất
Bầu không khí trong nơi trú ẩn của “Bóng Tối” trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Kira và các thành viên trong nhóm đang chuẩn bị cho cuộc tấn công vào nhà máy số 9, nhưng tâm trí cô không thể thoát khỏi nỗi lo lắng về sự phản bội của Asher. Cô biết rằng nếu hắn ta thật sự đang làm việc cho chính quyền, mọi kế hoạch sẽ có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào.
“Tất cả đã sẵn sàng cho đêm nay chưa?” Marcus hỏi, ánh mắt kiên định nhưng cũng có chút lo lắng. “Chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Tôi đã kiểm tra tất cả thiết bị,” Jax nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Mọi thứ đều ổn.”
Kira nhìn vào gương mặt từng thành viên trong nhóm. Họ đều tỏ ra lo lắng, nhưng cũng đầy quyết tâm. “Chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc tấn công này,” Kira nói, cố gắng tạo ra không khí lạc quan. “Nếu chúng ta thành công, điều đó sẽ gửi một thông điệp mạnh mẽ đến chính quyền.”
“Đúng vậy,” Mia thêm vào, ánh mắt sáng lên. “Chúng ta sẽ không để kẻ phản bội cản trở bước tiến của mình.”
Kira gật đầu. “Đúng. Chúng ta phải tập trung vào nhiệm vụ. Hãy nhớ rằng sự tự do của chúng ta phụ thuộc vào hành động này.”
Khi đêm buông xuống, nhóm chuẩn bị lên đường. Kira có thể cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí, nhưng cũng đầy quyết tâm. Mọi người di chuyển qua những con đường tối tăm, ánh sáng từ những chiếc đèn pin chỉ đủ để soi sáng lối đi.
Khi đến gần nhà máy số 9, họ dừng lại, tập trung lại để kiểm tra lần cuối. “Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm,” Marcus nói. “Một nhóm sẽ tạo ra sự phân tán ở phía trước để thu hút sự chú ý của bảo vệ. Nhóm còn lại, bao gồm Kira, Jax và tôi, sẽ vào bên trong.”
“Mọi người phải nhớ, nếu có bất kỳ điều gì bất thường, hãy liên lạc ngay lập tức,” Kira nhắc nhở. “Chúng ta không thể để chính quyền có cơ hội phản công.”
“Rõ!” cả nhóm đồng thanh đáp.
Họ bắt đầu tiến vào nhà máy, và mọi thứ dường như diễn ra yên ả. Kira cảm thấy hồi hộp, nhưng lòng cô đầy quyết tâm. Khi đến gần cửa chính, họ có thể thấy những robot giám sát đang tuần tra xung quanh.
“Mia, cậu hãy dẫn nhóm của cậu đi. Khi có tín hiệu từ chúng tôi, hãy hành động ngay,” Marcus ra lệnh.
Mia gật đầu và dẫn nhóm của cô đến phía trước. Kira và các thành viên còn lại lén lút vào bên trong, tránh xa ánh đèn từ các camera giám sát.
“Bây giờ, chúng ta phải đến phòng điều khiển,” Jax thì thầm, ánh mắt chăm chú.
“Đúng. Từ đó, chúng ta có thể tắt hệ thống giám sát và tiến hành các bước tiếp theo,” Kira nói.
Họ di chuyển nhanh chóng qua những hành lang tối tăm, nhưng Kira có cảm giác như có điều gì không đúng. Hồi hộp và lo lắng bắt đầu dâng trào trong lòng. Cô quay sang Jax, nhưng anh cũng có vẻ bồn chồn.
“Có gì không ổn?” Kira hỏi.
“Tôi không biết… nhưng tôi cảm thấy như có ai đó đang theo dõi chúng ta,” Jax thì thầm.
Họ tiếp tục di chuyển, và cuối cùng cũng đến phòng điều khiển. Kira cảm thấy như trút được gánh nặng khi nhìn thấy cánh cửa khép kín.
“Kira, mở cửa nhanh lên!” Marcus thúc giục, ánh mắt lấp lánh sự lo lắng.
Cô nhanh chóng lấy thiết bị của mình và bắt đầu thao tác trên bảng điều khiển. Cánh cửa mở ra, và họ bước vào trong.
Nhưng ngay khi bước vào, Kira cảm thấy một sự căng thẳng tột độ. Trong phòng không chỉ có máy tính và thiết bị mà còn có một nhân viên bảo vệ đang đứng đó, và hắn ta đã phát hiện ra họ.
“Các người không thể ở đây!” nhân viên bảo vệ kêu lên, trong khi rút súng.
“Chạy!” Marcus kêu lên, và cả nhóm lập tức lao ra khỏi phòng.
Kira cảm thấy adrenaline dâng trào. Họ chạy xuyên qua những hành lang, và tiếng bước chân rượt đuổi phía sau khiến họ cảm thấy như có ai đó đang đuổi theo từng giây.
“Hãy đi vào lối thoát phía bên trái!” Jax hô to, và họ rẽ vào một lối đi nhỏ.
Kira cảm nhận được sự căng thẳng đang bao trùm. Họ phải thoát khỏi nhà máy này, nhưng đồng thời cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình. Trong lúc chạy, Kira bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ánh sáng từ những chiếc đèn neon nhấp nháy làm cô thấy chóng mặt.
“Chúng ta không thể bỏ cuộc!” Kira nói, cố gắng động viên mọi người. “Hãy tiếp tục!”
Họ cuối cùng đã tìm thấy một cửa ra, nhưng nó đã bị khóa. “Không! Không thể như vậy!” Kira hét lên.
“Để tôi,” Marcus nói, và anh bắt đầu tìm cách mở khóa. Trong lúc đó, tiếng bước chân ngày càng gần.
Kira cảm thấy lòng mình tràn ngập lo lắng. “Chúng ta phải đi ngay!” cô la lên.
Cuối cùng, Marcus đã mở được khóa, và họ lao ra ngoài. Nhưng ngay khi bước ra ngoài, họ phát hiện ra rằng nhóm của Mia đã không trở lại.
“Mia!” Kira kêu lên, cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm. “Họ đâu rồi?”
“Có thể họ đã bị bắt!” Jax nói, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Chúng ta không thể để chuyện này xảy ra!” Kira nói, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta phải tìm kiếm họ.”
Kira và nhóm nhanh chóng quay lại nhà máy, tìm kiếm những thành viên còn lại. Họ di chuyển trong bóng tối, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào.
Cuối cùng, họ đến một phòng nhỏ, nơi có một ánh sáng le lói từ bên trong. Kira gõ cửa và lén lút nhìn vào. Trái tim cô như ngừng đập khi thấy Mia và nhóm của cô đang bị giam giữ, bị buộc vào ghế và nhìn thấy những gương mặt mệt mỏi, nhưng vẫn đầy quyết tâm.
“Mia!” Kira thốt lên, nhưng ngay lập tức bị Jax kéo lại.
“Im lặng!” Jax thì thầm. “Chúng ta không thể để bị phát hiện.”
“Chúng ta phải giải cứu họ,” Kira nói, cảm thấy nỗi đau đè nặng trong lòng.
“Để tôi thử mở cửa,” Marcus đề xuất. “Nếu chúng ta không thể làm gì, ít nhất hãy thử.”
Marcus đến gần cửa và bắt đầu tìm cách mở khóa. Kira nín thở, lòng đầy hồi hộp.
Nhưng ngay khi Marcus gần như đã mở được cửa, một tiếng súng vang lên, làm mọi người giật nảy mình. Asher xuất hiện từ bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo.
“Chào mừng các người đến với cái chết,” hắn ta nói, giọng nói mang theo sự châm biếm.
Kira cảm thấy lạnh toát sống lưng. “Cậu… cậu là kẻ phản bội?” cô hỏi, không thể tin vào mắt mình.
“Hahaha! Tất nhiên rồi,” Asher cười lớn. “Tôi đã theo dõi mọi người từ rất lâu. Các người quá ngu ngốc khi nghĩ rằng có thể đứng lên chống lại chính quyền mà không có ai trong tay.”
Kira cảm thấy giận dữ và đau đớn. “Cậu đã phản bội chúng tôi! Tại sao?”
“Tại sao ư?” Asher nói, ánh mắt đầy thách thức. “Vì tôi biết rằng cuộc nổi dậy này sẽ thất bại. Tôi chỉ đơn giản là muốn sống sót.”
“Chúng ta sẽ không bao giờ để cậu thành công!” Kira la lên, quyết tâm bảo vệ những người còn lại.
“Thật không may, tôi không cần phải thành công. Chỉ cần một trong các người bị bắt, mọi chuyện sẽ xong,” Asher cười khẩy.
Kira cảm thấy nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng, nhưng cô không thể để cho nỗi sợ hãi chi phối mình. “Chúng ta sẽ không để cậu thắng,” cô nói, lòng đầy dũng khí.
“Chúng ta sẽ làm mọi cách để giải cứu Mia và nhóm của cô ấy,” Jax nói, ánh mắt đầy kiên định.
“Chúng ta sẽ phải đánh lạc hướng hắn ta,” Marcus đề xuất. “Tôi và Kira sẽ tạo ra một phân tán, trong khi Jax sẽ giúp giải cứu Mia và nhóm của cô ấy