Cuộc Phiêu Lưu Của Nhà Thám Hiểm - Chương 1
Chương 1: Lạc Đường
Alexander Hunt đứng giữa biển cát mênh mông, mồ hôi ướt đẫm áo và nắng cháy bỏng trên đầu. Cơn bão cát vừa qua để lại cho ông một khung cảnh hoang tàn và mất phương hướng. Bản đồ và la bàn bị hư hại, và sự hoang mang lan rộng trong lòng ông. Những đụn cát thay đổi nhanh chóng, khiến việc định vị trở nên gần như không thể.
“Điều này thật điên rồ,” Alexander lầm bầm, quẹt mồ hôi trên trán. Ông nhìn quanh, cố gắng nhận diện bất kỳ đặc điểm nào có thể giúp mình định hướng.
Bất chợt, một tiếng động lạ từ phía sau khiến ông giật mình. Ông quay lại và thấy một người đàn ông địa phương, một người dân du mục mặc trang phục truyền thống, đang từ từ tiến về phía ông.
“Xin chào!” Alexander gọi to, dù biết rằng giọng nói của mình khó có thể vượt qua cơn gió mạnh. “Tôi bị lạc. Bạn có thể giúp tôi không?”
Người đàn ông dừng lại và nhìn Alexander bằng ánh mắt nghi ngờ. Ông ta nhấc tay ra hiệu để Alexander tiếp cận. “Bạn không nên đi một mình trong bão cát. Đây là khu vực nguy hiểm.”
Alexander tiến lại gần hơn. “Tôi biết. Nhưng tôi cần tìm đường ra khỏi đây. Tôi đã mất hết các dụng cụ định hướng của mình.”
Người du mục nhìn vào balo của Alexander và thấy bản đồ bị rách. “Bản đồ của bạn đã bị hỏng hoàn toàn. Có thể tôi giúp bạn. Nhưng trước tiên, hãy đi theo tôi đến nơi an toàn.”
Alexander gật đầu, không còn sự lựa chọn nào khác. Cả hai bắt đầu di chuyển qua các đụn cát, người du mục dẫn đường với sự tự tin mà chỉ những người sống trong sa mạc mới có. Trong khi đi, Alexander cố gắng trò chuyện để làm quen hơn với người bạn đồng hành mới.
“Bạn tên là gì?” Alexander hỏi.
“Tên tôi là Nabil. Tôi sống ở một làng gần đây. Chúng tôi đã quen với những điều kiện này. Đôi khi, người lạ lạc đường sẽ cần sự giúp đỡ của chúng tôi.”
“Cảm ơn bạn rất nhiều, Nabil. Tôi là Alexander Hunt, nhà thám hiểm. Tôi đang tìm kiếm những điều mới mẻ trong sa mạc này.”
Nabil nhìn Alexander với ánh mắt tò mò. “Nhà thám hiểm, à? Vậy bạn đang tìm kiếm gì đặc biệt ở đây?”
“Chỉ là những bí mật chưa được khám phá,” Alexander trả lời. “Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về những điều kỳ lạ trong sa mạc này.”
“Có rất nhiều điều kỳ lạ trong sa mạc, nhưng không phải tất cả đều dễ tìm,” Nabil nói. “Tôi hy vọng bạn không đang tìm kiếm một điều gì nguy hiểm.”
Alexander cười nhẹ. “Tôi luôn tin rằng những thách thức lớn sẽ dẫn đến những khám phá lớn. Nhưng trước tiên, tôi cần thoát khỏi tình huống này.”
Họ tiếp tục di chuyển, và càng lúc Alexander càng cảm thấy an tâm hơn nhờ sự dẫn dắt của Nabil. Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, Nabil dẫn Alexander đến một khu vực có các lớp đá cứng, nơi họ có thể tạm trú và nghỉ ngơi.
“Chúng ta có thể nghỉ ở đây một đêm. Ngày mai tôi sẽ dẫn bạn đến làng của chúng tôi,” Nabil nói, bắt đầu dựng một chiếc lều nhỏ.
Alexander ngồi xuống, cảm giác mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm. “Tôi không biết làm thế nào để cảm ơn bạn.”
Nabil mỉm cười. “Chỉ cần bạn cẩn thận hơn trong tương lai và nhớ rằng sa mạc này không phải là nơi dễ dàng.”
“Đúng vậy. Tôi sẽ nhớ điều đó,” Alexander đáp, nhìn về phía hoàng hôn, hy vọng rằng hành trình của mình chỉ mới bắt đầu và những điều kỳ diệu còn ở phía trước.