Cuộc Phiêu Lưu Của Nhà Thám Hiểm - Chương 2
Chương 2: Cuộc Đụng Độ với Cát
Khi bình minh ló dạng, những tia nắng đầu tiên rọi xuống khu vực mà Alexander và Nabil đang nghỉ ngơi. Alexander tỉnh dậy với sự tươi mới trong tâm trạng, nhờ vào sự nghỉ ngơi trong đêm. Nabil đã chuẩn bị một bữa sáng đơn giản nhưng bổ dưỡng với bánh mỳ và nước từ nguồn nước mà họ đã tìm thấy.
“Chào buổi sáng!” Alexander nói khi anh bước ra khỏi lều và thấy Nabil đang dọn dẹp.
“Chào buổi sáng. Chúng ta sẽ bắt đầu hành trình sớm,” Nabil đáp, đưa cho Alexander một phần bánh mỳ và chai nước.
“Hôm qua cảm ơn bạn rất nhiều,” Alexander nói, nhấp một ngụm nước. “Tôi không biết làm sao để thoát khỏi tình trạng đó nếu không có bạn.”
“Không có gì đâu. Đó là điều mà chúng tôi thường làm,” Nabil mỉm cười. “Bây giờ, chúng ta hãy lên đường.”
Cả hai chuẩn bị hành lý và bắt đầu di chuyển về phía làng của Nabil. Khi đi qua các dãy cát, Alexander cảm thấy sự mênh mông và đơn độc của sa mạc một lần nữa. Nabil dẫn đường một cách dễ dàng, dường như có thể cảm nhận được các dấu hiệu của cát như một người dẫn đường dày dạn kinh nghiệm.
Tuy nhiên, trong khi họ đang đi, một cơn bão cát nhỏ đột ngột xuất hiện. Nabil lập tức ra hiệu cho Alexander đứng yên và tìm nơi trú ẩn. Họ tìm thấy một khe đá gần đó và nhanh chóng chui vào để bảo vệ khỏi cơn bão cát đang dần mạnh lên.
“Chúng ta phải đợi cho cơn bão qua đi,” Nabil nói, cúi thấp người và dùng tay che chắn mặt.
Alexander nhìn qua cửa khe đá, nơi cát bay lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. “Có thường xuyên xảy ra những cơn bão như thế này không?”
“Rất thường xuyên,” Nabil đáp. “Sa mạc có cách của nó để thử thách những người không hiểu rõ về nó. Cơn bão cát có thể thay đổi hướng đi và làm mất dấu tất cả các đặc điểm địa lý.”
Khi cơn bão giảm dần, Alexander và Nabil tiếp tục hành trình. Đã hơn nửa ngày trôi qua khi họ nhìn thấy những dấu hiệu của làng. Hơi thở của Alexander trở nên nhẹ nhõm hơn, và một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh.
“Chúng ta đã gần đến rồi,” Nabil nói. “Làng của chúng tôi nằm gần một nguồn nước. Đó là lý do mà chúng tôi có thể sống ở đây.”
Khi đến gần, làng hiện ra như một ốc đảo giữa sa mạc. Những ngôi nhà bằng đất sét và những khu vực xanh tươi với cây cối tạo nên một cảnh tượng tương phản mạnh mẽ với những đụn cát xung quanh. Những đứa trẻ vui vẻ chạy quanh và người dân địa phương bận rộn với các công việc thường ngày.
“Chào mừng bạn đến với làng của chúng tôi,” Nabil nói, dẫn Alexander đến một ngôi nhà lớn ở trung tâm làng. “Chúng tôi sẽ tìm chỗ cho bạn nghỉ ngơi và cung cấp cho bạn những gì bạn cần.”
Alexander bước vào trong ngôi nhà, nơi người dân đã chuẩn bị một bữa tiệc đơn giản để chào đón anh. Họ phục vụ các món ăn truyền thống và nước uống mát lạnh. Mỗi người đều mỉm cười và trò chuyện vui vẻ, khiến Alexander cảm thấy như được chào đón nồng nhiệt.
“Cảm ơn các bạn rất nhiều,” Alexander nói với sự chân thành. “Sự giúp đỡ của các bạn đã cứu tôi khỏi một tình trạng rất khó khăn.”
“Chúng tôi luôn giúp đỡ nhau và những người lạ khi họ cần,” một trong những người dân trả lời. “Sa mạc có thể rất khắc nghiệt, nhưng nó cũng có những khoảnh khắc tuyệt vời khi con người hỗ trợ nhau.”
Sau bữa tối, Nabil dẫn Alexander đến một phòng nghỉ dành cho khách. “Ngày mai tôi sẽ dẫn bạn đến các điểm quan trọng trong khu vực,” Nabil nói. “Nhưng hôm nay, hãy nghỉ ngơi. Bạn cần lấy lại sức.”
Alexander nằm trên giường, cảm thấy sự mệt mỏi nhưng cũng đầy sự hài lòng. Cảnh vật xung quanh anh và sự ấm áp của sự chào đón đã khiến anh cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Anh biết rằng hành trình của mình vẫn còn dài, nhưng với sự giúp đỡ của Nabil và sự quan tâm của người dân làng, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo.