Cuộc Phiêu Lưu Của Thần Đèn Sau Khi Tự Do - Chương 2
Chương 2: Thành Phố Cổ Trong Sa Mạc
Hành trình của Thần Đèn và Ali tiếp tục qua những cồn cát nóng bỏng, nơi nắng đổ chói chang suốt cả ngày. Ali mệt mỏi lau mồ hôi, đôi chân cậu lún sâu trong cát, còn Thần Đèn dường như không hề nao núng trước cái nóng khắc nghiệt. Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu khuất sau đường chân trời, bóng dáng của một thành phố cổ lấp ló giữa làn sương mờ ảo.
“Ngài Thần Đèn, kia là gì vậy?” Ali chỉ về phía trước, giọng ngạc nhiên.
Thần Đèn nhìn theo, ánh mắt sáng lên. “Đó là thành phố cổ Al-Zahir, từng là trung tâm của một nền văn minh vĩ đại.”
“Ngài từng đến đó sao?” Ali hỏi, vừa đi vừa háo hức nhìn quanh.
“Ta chỉ nghe kể thôi,” Thần Đèn đáp. “Thời xưa, nơi này là trung tâm thương mại phồn hoa, nhưng giờ đây chỉ còn lại những tàn tích. Nhưng ta cũng nghe đồn, ở đó vẫn còn cất giấu những bí mật mà không ai biết đến.”
Ali nhìn Thần Đèn với ánh mắt tò mò. “Ngài nghĩ… có kho báu ở đó không?”
Thần Đèn mỉm cười bí ẩn. “Chỉ có một cách để biết, phải không?”
Khi họ tiến vào thành phố, những tàn tích cổ kính hiện ra, ngôi nhà đổ nát, cổng vòm đã sụp đổ, tất cả tạo nên không khí đầy huyền bí. Ali cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng lòng hiếu kỳ lấn át cả nỗi sợ.
“Ngài có cảm thấy… nơi này rất yên ắng không?” Ali nói nhỏ, nhìn quanh với vẻ cảnh giác.
“Đúng vậy,” Thần Đèn đáp, bước chân chậm lại, “nơi này bị bỏ hoang lâu rồi, nhưng không có nghĩa là không có gì ở đây.”
Đột nhiên, từ phía sau một bức tường đổ nát, một bóng đen lướt qua nhanh như chớp. Ali giật mình, quay lại thì thấy một người đàn ông với làn da đen sạm và đôi mắt sắc lẹm đứng ngay trước mặt họ.
“Ai cho các ngươi vào thành phố của ta?” Người đàn ông lên tiếng, giọng khàn và uy nghiêm.
Thần Đèn nhướn mày, không chút sợ hãi. “Thành phố này không còn thuộc về ai nữa, ngươi là ai mà tự xưng là chủ nhân nơi đây?”
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười ẩn chứa nhiều điều. “Ta là Jalal, thủ lĩnh của những người bảo vệ Al-Zahir. Không ai có thể bước vào đây mà không có sự cho phép của ta.”
Ali nuốt khan, cảm thấy có gì đó nguy hiểm. “Thưa ngài Jalal… chúng tôi chỉ là những người lữ hành tình cờ đến đây. Không có ý định làm phiền.”
Jalal nhìn Ali từ đầu đến chân, rồi ánh mắt dừng lại trên Thần Đèn. “Ngươi là ai mà mang sức mạnh như thế này? Ta cảm nhận được luồng năng lượng lớn từ ngươi.”
Thần Đèn mỉm cười nhạt. “Ta là Thần Đèn. Sau hàng ngàn năm phục vụ những kẻ khác, ta giờ đây tự do.”
Nghe vậy, Jalal giật mình, nhưng ánh mắt lộ vẻ thích thú. “Một Thần Đèn tự do? Chưa bao giờ ta nghĩ sẽ thấy ngày này.”
Ali tiến lên một bước, cố gắng hạ giọng ôn hòa. “Chúng tôi không có ý định gây rắc rối. Chỉ muốn ghé qua nơi này để tìm hiểu chút ít về quá khứ mà thôi.”
Jalal im lặng suy nghĩ, rồi quay sang Thần Đèn. “Nếu các ngươi thực sự muốn khám phá Al-Zahir, hãy vượt qua thử thách của ta.”
Thần Đèn khẽ nhếch mép. “Ta không có thói quen thực hiện yêu cầu của người khác, nhất là khi không có lý do chính đáng.”
Jalal cười lớn, giọng nói vang vọng giữa những bức tường đá. “Nếu vượt qua thử thách của ta, các ngươi sẽ được biết đến bí mật của Al-Zahir – một kho báu huyền thoại có thể điều khiển sức mạnh thiên nhiên. Có lẽ, một Thần Đèn tự do sẽ quan tâm đến thứ như vậy.”
Ánh mắt Thần Đèn sáng lên trong thoáng chốc. “Thử thách của ngươi là gì?”
Jalal đưa tay chỉ vào một cánh cổng lớn bằng đá phía cuối con đường. “Sau cánh cổng đó là Đền Ánh Sáng, nơi chứa đựng linh hồn của Al-Zahir. Các ngươi phải tìm cách vào trong mà không dùng phép thuật.”
Ali thở dài, vẻ lo lắng. “Không dùng phép thuật? Nhưng ngài Thần Đèn, chẳng phải ngài luôn dùng phép thuật sao?”
Thần Đèn nhún vai, đôi mắt lấp lánh sự thách thức. “Đôi khi, phép thuật không phải là tất cả. Chúng ta sẽ thử xem.”
Jalal cười hài lòng, rồi biến mất vào bóng tối. Cánh cổng đá hiện lên rõ ràng trước mặt Thần Đèn và Ali. Họ tiến đến gần, cánh cổng cao lớn, phủ đầy rêu xanh và những ký tự kỳ lạ khắc sâu trên bề mặt.
“Ngài Thần Đèn… chúng ta phải làm gì?” Ali hỏi, ánh mắt lo âu.
Thần Đèn trầm ngâm nhìn những ký tự. “Chúng là ký tự cổ. Ta có thể đọc được đôi chút, nhưng để mở cánh cổng này, cần phải giải mã được ý nghĩa của chúng.”
Ali ngồi xuống, ngẫm nghĩ. “Ngài có biết nghĩa của chúng không?”
Thần Đèn gật đầu. “Những ký tự này nói về sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên, về cách mà người xưa ở Al-Zahir đã sống hòa mình với sức mạnh tự nhiên. Để mở cánh cổng này, ta cần khôi phục lại những yếu tố cơ bản của tự nhiên ở đây.”
Ali băn khoăn, nhìn xung quanh. “Nhưng chúng ta đang ở giữa sa mạc, làm sao có thể khôi phục thiên nhiên?”
Thần Đèn mỉm cười. “Đôi khi, không cần tìm kiếm xa xôi. Chúng ta chỉ cần lắng nghe.”
Ông nhắm mắt, tay chạm vào mặt đất. Bất ngờ, từ lòng bàn tay Thần Đèn, nước bỗng trào ra, chảy lan khắp mặt đất xung quanh cánh cổng. Một làn gió nhẹ thoảng qua, và những ký tự trên cánh cổng bắt đầu sáng lên.
“Ngài đã làm được!” Ali kêu lên phấn khích.
Thần Đèn mở mắt, nhìn cánh cổng từ từ mở ra. “Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, Ali. Hãy chuẩn bị cho những điều không ngờ.”
Và khi cánh cổng Đền Ánh Sáng mở ra, một luồng ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ bên trong, chiếu sáng cả một góc trời sa mạc. Họ cùng bước vào trong, bước đầu tiên trong hành trình khám phá những bí ẩn của Al-Zahir – và có lẽ, cả những điều thần thoại mà Thần Đèn chưa từng biết đến.