Cuộc Phiêu Lưu Của Thần Đèn Sau Khi Tự Do - Chương 3
Chương 3: Bí Ẩn Đền Ánh Sáng
Bên trong Đền Ánh Sáng, ánh sáng mờ ảo từ các bức tượng cổ khắc trên tường và những ngọn đèn đá kỳ lạ chiếu rọi. Thần Đèn và Ali bước chậm rãi, cẩn thận quan sát. Mỗi bước chân vang vọng giữa không gian rộng lớn, nơi những bức bích họa khổng lồ kể về câu chuyện của Al-Zahir – một thành phố từng phồn hoa, nhưng bị lãng quên qua hàng thế kỷ.
Ali nhìn quanh với đôi mắt sáng ngời. “Nơi này… như một kho tàng của cả một nền văn minh!”
Thần Đèn gật đầu, giọng chậm rãi. “Đây là nơi mà các bậc tiền bối của thành phố này lưu giữ mọi kiến thức về thiên nhiên và phép thuật. Bên trong Đền Ánh Sáng có thể chứa đựng cả những bí mật vượt xa sức tưởng tượng của con người.”
Bỗng, từ sâu trong bóng tối, một tiếng vang vọng nhẹ nhàng vang lên. Giọng nói đó không rõ ràng, nhưng âm điệu như mời gọi, lôi cuốn cả hai tiến vào sâu hơn.
Ali khẽ rùng mình, thì thầm. “Ngài Thần Đèn, ngài có nghe thấy gì không?”
“Phải,” Thần Đèn đáp, đôi mắt sắc bén. “Đó là lời mời gọi của đền thờ. Nơi đây là một cạm bẫy cho những ai tham vọng mà thiếu lòng thành.”
Họ tiến sâu vào trong, cho đến khi đứng trước một căn phòng lớn hơn với ánh sáng lung linh phát ra từ một viên đá nằm ở trung tâm. Viên đá phát sáng rực rỡ như mặt trời thu nhỏ, và từ nó, một nguồn năng lượng mạnh mẽ tỏa ra khắp căn phòng.
Ali đứng sững lại, thì thầm đầy kinh ngạc, “Viên đá này là gì?”
Thần Đèn bước tới gần hơn, đôi mắt chăm chú nhìn vào viên đá phát sáng. “Đây là Tinh Hoa Thạch – viên đá nắm giữ sức mạnh của thiên nhiên, biểu tượng cho sự hòa hợp và cân bằng của đất trời.”
Ngay khi Thần Đèn tiến lại gần, một giọng nói vang lên, trầm đục và uy nghiêm. “Ai dám bước vào nơi đây và chạm đến Tinh Hoa Thạch?”
Từ trong bóng tối, một bóng hình mờ ảo hiện ra. Đó là một người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc lạnh, và y phục mang phong cách cổ xưa. Ông ta như thể là hiện thân của một vị thần bảo hộ, xuất hiện để ngăn cản những ai có ý định chiếm đoạt viên đá quý giá.
Thần Đèn đứng thẳng, đối diện với bóng hình uy nghiêm đó. “Ta là Thần Đèn, người đã được giải thoát khỏi xiềng xích của phép thuật. Ta không đến đây để chiếm đoạt Tinh Hoa Thạch, mà chỉ để khám phá những bí ẩn của Al-Zahir.”
Người bảo hộ nhìn Thần Đèn, ánh mắt sắc bén lướt qua Ali. “Thần Đèn… và một chàng trai trẻ đầy tham vọng. Các ngươi thực sự nghĩ mình xứng đáng để chạm vào sức mạnh này sao?”
Ali lùi lại, lo lắng thì thầm. “Ngài Thần Đèn… chúng ta nên làm gì?”
Thần Đèn điềm tĩnh nhìn thẳng vào người bảo hộ. “Chúng tôi đến đây không phải vì tham vọng, mà vì khao khát hiểu biết. Cả ta và cậu bé này đều muốn tìm hiểu về sức mạnh tự nhiên và bí mật của Đền Ánh Sáng.”
Người bảo hộ im lặng, đôi mắt như đang thấu suốt tâm hồn của họ. Sau một hồi lâu, ông gật đầu. “Được. Nếu các ngươi thực sự không mang lòng tham, vậy thì hãy vượt qua thử thách cuối cùng của ta. Chỉ những ai có thể giữ vững lòng thành, trí tuệ và dũng khí mới có thể nhận được lời chúc phúc của Tinh Hoa Thạch.”
Thần Đèn không do dự, bước lên trước, giọng kiên quyết. “Ta sẵn sàng.”
Người bảo hộ vung tay, và ngay lập tức, căn phòng biến đổi. Những bức tường di chuyển, mở ra ba cánh cửa khác nhau.
“Đây là thử thách của ta,” người bảo hộ nói. “Ba cánh cửa dẫn đến ba con đường, nhưng chỉ một con đường là đúng đắn. Nếu chọn sai, các ngươi sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong mê cung này.”
Ali căng thẳng nhìn ba cánh cửa, rồi quay sang Thần Đèn. “Ngài có biết con đường nào là đúng không?”
Thần Đèn trầm ngâm. “Không có dấu hiệu rõ ràng nào, nhưng mỗi cánh cửa đều mang một loại năng lượng khác nhau.”
Ông nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận từng dòng năng lượng phát ra từ các cánh cửa. Cuối cùng, Thần Đèn mở mắt, chỉ về cánh cửa ở giữa.
“Chúng ta sẽ đi lối này. Nó mang năng lượng của sự cân bằng và hòa hợp – điều mà Tinh Hoa Thạch đại diện.”
Ali gật đầu, cả hai cùng bước qua cánh cửa trung tâm. Đằng sau họ, cánh cửa đóng sầm lại, để lại họ trong một hành lang dài tối om. Cả hai bước đi trong im lặng, cảm nhận được những tiếng thì thầm lạ lùng vang vọng quanh họ.
Bất ngờ, Ali trượt chân, ngã xuống nền đất. Một khe hở nhỏ mở ra dưới chân cậu, và trước mắt họ là một không gian rộng lớn với bức tượng của một vị thần cổ đại. Trước bức tượng, một chiếc bàn đá nằm giữa, trên đó có một cuộn giấy cổ.
Thần Đèn tiến đến gần cuộn giấy, tay khẽ chạm vào. Ngay khi ông mở cuộn giấy ra, những dòng chữ cổ hiện lên, tự động chuyển dịch thành ngôn ngữ mà Ali có thể đọc được.
“Cả ngàn năm trước, Tinh Hoa Thạch đã ban phước cho những người thành tâm. Nhưng chỉ những ai không bị quyền lực chi phối mới có thể giữ lấy sức mạnh của nó.”
Ali thì thầm, đọc lại lời cổ. “Nghĩa là, viên đá này không phải để sở hữu, mà để bảo vệ?”
Thần Đèn gật đầu. “Đúng vậy. Đây là lý do mà người bảo hộ thách thức chúng ta – ông ấy muốn chắc rằng chúng ta không đến đây với lòng tham quyền lực.”
Người bảo hộ hiện ra lần nữa, gật đầu hài lòng. “Các ngươi đã vượt qua thử thách. Tinh Hoa Thạch sẽ ban cho các ngươi lời chúc phúc để tiếp tục cuộc hành trình, miễn là các ngươi không đánh mất sự chân thành trong trái tim mình.”
Ánh sáng từ Tinh Hoa Thạch bùng lên rực rỡ, rồi nhẹ nhàng bao bọc lấy Thần Đèn và Ali. Một cảm giác an yên lạ lùng tràn ngập trong tâm trí họ, như thể họ vừa được tiếp sức từ nguồn năng lượng thuần khiết nhất.
Ali nhìn Thần Đèn, ánh mắt lấp lánh niềm vui và sự tự hào. “Ngài Thần Đèn… chúng ta đã vượt qua!”
Thần Đèn mỉm cười, vỗ vai Ali. “Phải, nhưng đây chỉ là bước khởi đầu. Còn rất nhiều điều đang chờ đợi chúng ta phía trước.”
Và khi họ quay bước rời khỏi Đền Ánh Sáng, cả hai không chỉ mang theo lời chúc phúc của Tinh Hoa Thạch, mà còn mang trong lòng một niềm tin mãnh liệt vào hành trình tự do và khám phá đầy thử thách.