Cuộc Phiêu Lưu Ở Đảo Bóng Tối - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Đáng Sợ
Tôn Ngộ Không bước sâu vào rừng rậm, không khí càng lúc càng lạnh lẽo. Những âm thanh kỳ lạ vang lên xung quanh, như thể những bóng ma đang lén lút theo dõi từng bước đi của anh. Hình ảnh những ngôi nhà hoang phế hiện ra trước mắt, khiến lòng anh thêm nặng trĩu.
Tôn Ngộ Không: (nhìn quanh) “Ngôi làng này trông như đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Họ đã sống như thế nào ở đây?”
Khi bước vào trung tâm làng, anh thấy những ngôi nhà sụp đổ, cửa sổ tối om. Đột nhiên, một tiếng kêu vang lên.
Người Dân: (xuất hiện từ bóng tối) “Ai đó! Xin hãy giúp tôi!”
Ngọc Hoàng quay lại, thấy một người dân làng, quần áo rách rưới, nét mặt đầy hoảng loạn.
Tôn Ngộ Không: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”
Người Dân: “Tôi là một trong những người còn lại. Chúng tôi đã cố gắng chống lại quái vật, nhưng không ai có thể thoát khỏi lời nguyền của nó!”
Tôn Ngộ Không: (kiên định) “Ta đang tìm con quái vật. Ngươi có biết nó ở đâu không?”
Người Dân: “Nó sống trong hang động phía bắc. Nhưng hãy cẩn thận! Nó sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu.”
Ngọc Hoàng cảm thấy sự quyết tâm trỗi dậy trong lòng. Anh cần phải cứu những người dân này khỏi ác quỷ đang thống trị họ.
Tôn Ngộ Không: “Ta sẽ đối mặt với nó. Nhưng trước hết, hãy cho ta biết thêm về những điều xảy ra ở đây!”
Người Dân: “Chúng tôi đã sống hạnh phúc cho đến khi con quái vật xuất hiện. Nó đã sử dụng sức mạnh của bóng tối để chiếm lấy hòn đảo này và giam giữ chúng tôi. Nhiều người đã bị nó bắt đi và chưa bao giờ trở lại.”
Tôn Ngộ Không: “Ta sẽ không để điều đó tiếp diễn. Nếu ta đánh bại quái vật, ánh sáng sẽ trở lại cho đảo này!”
Người dân cảm thấy chút hy vọng trong lời nói của Tôn Ngộ Không.
Người Dân: “Cảm ơn ngươi! Hãy mang ánh sáng trở lại cho chúng tôi!”
Tôn Ngộ Không tiến sâu vào rừng, trái tim ngập tràn quyết tâm. Trên đường, anh cảm nhận được sự hiện diện của bóng tối quanh mình, như thể nó đang chực chờ để nuốt chửng mọi hy vọng.
Đến gần hang động, không khí trở nên nặng nề hơn, và tiếng thở của con quái vật vang lên như một cơn gió lạnh. Ngọc Hoàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử.
Tôn Ngộ Không: (thì thầm) “Ta không thể lùi bước. Dân làng đang chờ ta. Ta sẽ không để họ thất vọng!”
Đột nhiên, một bóng đen khổng lồ xuất hiện từ hang động, mắt sáng rực, như một ngọn lửa thù hận. Tôn Ngộ Không biết rằng giờ phút quyết định đã đến.