Cuộc Phiêu Lưu Thời Tam Quốc - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Với Lưu Bị
Minh bước đi trong tâm trạng bồn chồn, theo sau người lính đã cứu mạng anh. Những gì anh vừa trải qua thật quá sức tưởng tượng: bị cuốn vào một trận chiến, gặp những người lính từ thời Tam Quốc mà anh chỉ biết đến qua sách vở. Trái tim anh đập loạn nhịp khi nghĩ đến cuộc gặp gỡ sắp tới với Lưu Bị, một trong những nhân vật lịch sử mà anh ngưỡng mộ.
Doanh trại quân Lưu Bị hiện ra trước mắt, to lớn và hùng vĩ. Những lá cờ với chữ “Lưu” bay phấp phới trong gió, biểu tượng của người đứng đầu quân đội này. Minh có thể cảm nhận được không khí căng thẳng và quyết tâm bao trùm nơi đây. Những người lính đi lại khắp nơi, chuẩn bị cho cuộc chiến, hoặc đang bàn luận chiến lược. Minh nhận ra một điều: đây không chỉ là câu chuyện trong sách, mà là thực tế sống động mà anh đang trải qua.
Người lính dẫn Minh đến một lều lớn ở trung tâm doanh trại. Bên trong, những ánh đèn lồng chiếu sáng không gian rộng rãi, được trang trí bằng các cuộn bản đồ và vũ khí. Lưu Bị, một người đàn ông trung niên, cao lớn, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm, đang đứng trước một bàn gỗ lớn, bàn luận cùng các tướng lĩnh của mình.
Minh nhận ra Gia Cát Lượng, vị quân sư tài ba với chiếc quạt lông vũ trên tay, đang lặng lẽ lắng nghe. Bên cạnh là Quan Vũ, người với dáng vẻ hùng dũng, râu dài và đôi mắt sắc bén. Trương Phi, tướng lĩnh nổi tiếng với tính nóng nảy, đứng không xa, vẻ mặt hăm hở như đang chuẩn bị lao vào chiến trận.
Người lính cúi đầu kính cẩn trước Lưu Bị và nói: “Thưa tướng quân, tôi đã bắt được một người lạ mặt trên chiến trường. Hắn nói rằng hắn có kiến thức đặc biệt có thể giúp chúng ta trong trận chiến này.”
Lưu Bị ngước lên nhìn Minh, ánh mắt đầy tò mò nhưng không kém phần nghiêm nghị. “Ngươi là ai? Và tại sao ngươi lại xuất hiện giữa chiến trường của ta?”
Minh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Thưa tướng quân, tôi là một học giả từ nơi rất xa. Tôi tình cờ bị cuốn vào nơi này và nhận ra mình đang ở giữa trận chiến của ngài. Tôi không có ác ý, và tôi tin rằng mình có thể giúp đỡ ngài.”
Gia Cát Lượng, người vẫn im lặng từ đầu, bây giờ mới lên tiếng. Giọng nói của ông trầm tĩnh nhưng đầy sức mạnh: “Ngươi nói ngươi có thể giúp chúng ta. Vậy ngươi có thể giúp bằng cách nào? Chúng ta đang chuẩn bị cho trận chiến quan trọng chống lại Tào Tháo. Ngươi có biết gì về chiến thuật hay có thông tin gì có thể giúp chúng ta không?”
Minh biết đây là cơ hội để chứng minh mình, nhưng cũng là thử thách lớn nhất từ trước đến nay. Anh quyết định sẽ nói sự thật, vì đây là cách duy nhất anh có thể tạo dựng lòng tin và sống sót.
“Thưa tướng quân, thưa quân sư Gia Cát Lượng,” Minh bắt đầu, “Tôi không phải là một binh sĩ hay chiến lược gia, nhưng tôi là một người nghiên cứu lịch sử. Tôi biết rất nhiều về thời kỳ này và những sự kiện sẽ xảy ra. Tôi biết rằng trận chiến sắp tới là vô cùng quan trọng. Tào Tháo sẽ sử dụng ưu thế về số lượng để tấn công ngài. Nhưng ngài cũng có lợi thế mà ngài có thể tận dụng.”
Gia Cát Lượng nheo mắt, sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt ông. “Lợi thế gì? Ngươi muốn nói đến điều gì?”
Minh hít thêm một hơi sâu, cố gắng nhớ lại những chi tiết từ các cuốn sách mà anh đã nghiên cứu. “Lợi thế của ngài chính là khả năng tạo dựng liên minh. Tôi biết rằng ngài và Tôn Quyền có thể hợp tác với nhau để chống lại Tào Tháo. Nếu ngài có thể thuyết phục được Tôn Quyền, hai lực lượng này kết hợp sẽ có thể đẩy lùi quân đội của Tào Tháo.”
Lưu Bị nhìn Minh với ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi nói như thể biết trước tương lai. Tại sao ta phải tin lời ngươi?”
Minh biết rằng anh phải làm gì đó để chứng minh lời nói của mình. “Tôi hiểu rằng điều này rất khó tin, nhưng tôi xin được phép đưa ra một dự đoán nhỏ. Trong vài ngày tới, Tào Tháo sẽ tấn công từ hướng đông bắc với một lực lượng lớn, nhưng sẽ gặp phải khó khăn lớn vì thời tiết. Nếu ngài cử một đội quân nhỏ đánh úp vào trại hậu phương của hắn trong lúc đó, ngài sẽ làm suy yếu lực lượng chính của hắn.”
Gia Cát Lượng nhìn Lưu Bị, ánh mắt cả hai gặp nhau trong một khoảnh khắc của sự hiểu ngầm. Sau đó, Gia Cát Lượng quay sang Minh, mỉm cười nhẹ. “Ta sẽ xem xét lời ngươi nói. Nếu điều này là thật, ngươi sẽ là người giúp ích lớn cho chúng ta.”
Minh cúi đầu, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng, anh biết rằng đây mới chỉ là bước đầu. Anh phải làm nhiều hơn nữa để chứng minh rằng mình không chỉ là một người lạc vào thời đại này một cách tình cờ, mà còn là một người có thể thay đổi dòng chảy của lịch sử.
Lưu Bị, với vẻ mặt trầm tư, ra lệnh: “Hãy đưa anh ta đến nghỉ ngơi và ăn uống. Ta muốn nghe thêm về những gì anh ta biết vào sáng mai.”
Người lính cúi đầu tuân lệnh và dẫn Minh ra ngoài. Khi Minh bước ra khỏi lều, anh cảm nhận được ánh mắt của Gia Cát Lượng và các tướng lĩnh khác dõi theo. Minh biết rằng anh đang bước vào một cuộc phiêu lưu không chỉ nguy hiểm, mà còn đầy cơ hội để thể hiện mình trong một thời kỳ đầy biến động.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ ảo, Minh tự hứa với lòng mình rằng anh sẽ làm tất cả những gì có thể để sống sót, và nếu có thể, thay đổi vận mệnh của thời Tam Quốc này.