Cuộc Phiêu Lưu Thời Tam Quốc - Chương 3
Chương 3: Thử Thách Tại Từ Châu
Sáng hôm sau, Minh tỉnh dậy trong một căn lều nhỏ, ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp vải mỏng, chiếu rọi lên khuôn mặt anh. Minh ngồi dậy, cảm giác lạc lõng và bất an vẫn chưa rời khỏi tâm trí anh. Nhưng anh biết rằng anh không thể để nỗi sợ hãi kiểm soát mình. Minh đã được đưa đến thời kỳ này với một mục đích nào đó, và anh phải tìm cách để sống sót và hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Người lính đã dẫn Minh đến gặp Lưu Bị tối hôm trước xuất hiện, gật đầu chào anh rồi nói: “Tướng quân Lưu Bị và quân sư Gia Cát Lượng đang chờ ngươi. Họ muốn nghe thêm về những gì ngươi biết.”
Minh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh khi theo người lính đi về phía lều của Lưu Bị. Lòng anh đầy sự phấn khích lẫn lo lắng, nhưng anh biết rằng cuộc gặp gỡ này sẽ quyết định tương lai của anh trong thế giới này.
Khi Minh bước vào lều, Lưu Bị, Gia Cát Lượng, Quan Vũ, và Trương Phi đều đã ngồi sẵn. Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy Minh.
“Ngươi đã có một đêm ngon giấc chứ?” Gia Cát Lượng hỏi, giọng điềm tĩnh.
“Vâng, cảm ơn ngài,” Minh đáp, cúi đầu cảm kích. “Tôi rất sẵn lòng chia sẻ thêm những gì tôi biết.”
Lưu Bị nhìn Minh chăm chú. “Ngươi đã nói rằng Tào Tháo sẽ tấn công từ hướng đông bắc. Nếu điều đó là thật, chúng ta cần phải chuẩn bị ngay từ bây giờ. Nhưng trước tiên, hãy cho ta biết, ngươi có biết thêm gì về kế hoạch của hắn không?”
Minh suy nghĩ một lúc, cố gắng nhớ lại những sự kiện lịch sử mà anh đã học. “Theo như tôi biết, Tào Tháo sẽ không dừng lại chỉ với một cuộc tấn công. Hắn có tham vọng thống nhất toàn bộ Trung Quốc dưới quyền của mình, và sẽ không ngần ngại sử dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Sau trận chiến tại Từ Châu, hắn sẽ tiếp tục tấn công mạnh mẽ vào các vùng khác, nhằm làm suy yếu ngài và các đồng minh của ngài.”
Gia Cát Lượng lắng nghe một cách chăm chú, vẻ mặt ông không thay đổi, nhưng Minh biết rằng ông đang đánh giá từng lời nói của mình. “Ngươi nói rằng chúng ta có thể tạo dựng liên minh với Tôn Quyền để chống lại Tào Tháo. Nhưng làm sao chúng ta có thể thuyết phục được Tôn Quyền? Ngươi có kế hoạch nào không?”
Minh hít một hơi sâu, biết rằng đây là lúc anh phải đưa ra lời khuyên chiến lược. “Tôn Quyền là người cẩn trọng và đầy mưu lược, nhưng ông ta cũng biết rằng nếu Tào Tháo thống nhất Trung Quốc, ông ta sẽ mất tất cả. Nếu chúng ta có thể chứng minh rằng liên minh giữa hai bên sẽ mang lại lợi ích cho cả hai, và nếu chúng ta có thể đảm bảo rằng Tôn Quyền sẽ giữ được quyền lực của mình trong vùng đất phía nam, thì tôi tin rằng ông ta sẽ đồng ý.”
Lưu Bị gật đầu chậm rãi. “Ngươi nói rất đúng. Nhưng điều đó đòi hỏi chúng ta phải có một kế hoạch thuyết phục hoàn hảo. Gia Cát Lượng, ngươi nghĩ sao về điều này?”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ, mắt ông lấp lánh sự tự tin. “Ta tin rằng Minh có thể là một tài sản quý giá cho chúng ta trong cuộc chiến này. Nhưng trước hết, ta muốn thử thách ngươi, Minh. Ta muốn ngươi cùng ta đến Từ Châu để xem xét tình hình ở đó. Chúng ta cần biết rõ tình hình trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.”
Minh hơi bất ngờ trước lời đề nghị này, nhưng anh nhanh chóng hiểu rằng đây là cơ hội để anh chứng tỏ giá trị của mình. “Tôi sẵn sàng, thưa quân sư,” anh nói, cảm thấy một sự tự tin nhỏ nhoi dần hình thành trong lòng.
“Rất tốt,” Gia Cát Lượng gật đầu, rồi quay sang Lưu Bị. “Thưa tướng quân, chúng tôi sẽ khởi hành ngay. Từ Châu là một vị trí chiến lược quan trọng, và nếu chúng ta kiểm soát được nó, chúng ta sẽ có lợi thế lớn trước Tào Tháo.”
Lưu Bị đồng ý, rồi ra lệnh cho Minh và Gia Cát Lượng chuẩn bị lên đường. Trước khi rời đi, Minh bắt gặp ánh mắt của Quan Vũ và Trương Phi, cả hai đều nhìn anh với sự tò mò và có chút nghi ngờ. Minh biết rằng anh phải chứng minh được giá trị của mình không chỉ với Lưu Bị và Gia Cát Lượng, mà còn với các tướng lĩnh khác trong quân đội.
Cuộc hành trình đến Từ Châu không hề dễ dàng. Minh cưỡi trên một con ngựa, theo sau Gia Cát Lượng và các binh lính. Trên đường đi, Minh có cơ hội trò chuyện thêm với Gia Cát Lượng, người mà anh luôn ngưỡng mộ qua những trang sách lịch sử.
“Ngươi thật sự là một người đặc biệt, Minh,” Gia Cát Lượng nói khi cả hai dừng lại nghỉ ngơi. “Ta đã gặp nhiều người thông minh, nhưng ngươi có một sự hiểu biết sâu sắc về thời thế và tương lai mà ta chưa từng thấy ở ai khác.”
Minh cười nhẹ, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nhận được sự tán thưởng từ Gia Cát Lượng. “Cảm ơn ngài, quân sư. Tôi chỉ hy vọng rằng những kiến thức của tôi có thể giúp ích cho ngài và Lưu Bị.”
Gia Cát Lượng nhìn xa xăm, giọng ông trở nên nghiêm túc hơn. “Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi trong thời đại này, nhưng điều quan trọng là làm sao để đạt được hòa bình cuối cùng. Nếu những kiến thức của ngươi có thể giúp chúng ta đạt được điều đó, ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để bảo vệ ngươi.”
Minh gật đầu, trong lòng anh dâng lên một cảm giác trách nhiệm nặng nề. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ đầy khó khăn và nguy hiểm, nhưng anh đã quyết tâm giúp Gia Cát Lượng và Lưu Bị trong cuộc chiến này.
Khi đến Từ Châu, Minh nhận thấy sự căng thẳng trong không khí. Người dân trong thành phố đang sống trong lo lắng, và binh lính đang chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Gia Cát Lượng ngay lập tức bắt đầu khảo sát tình hình và đưa ra các chiến lược phòng thủ. Minh theo dõi từng động thái của quân sư, học hỏi và đồng thời cung cấp thêm những kiến thức của mình.
Trong những ngày tiếp theo, Minh không chỉ là một người quan sát, mà còn tích cực tham gia vào việc lên kế hoạch và đưa ra những ý tưởng mới mẻ. Anh cùng Gia Cát Lượng thảo luận về cách tổ chức phòng thủ, về các phương án tấn công bất ngờ để làm suy yếu quân Tào Tháo. Mỗi lần Minh đưa ra một ý kiến, Gia Cát Lượng đều lắng nghe và đánh giá cao.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi trong lều, Gia Cát Lượng hỏi Minh: “Ngươi nghĩ sao về khả năng thành công của chúng ta?”
Minh suy nghĩ một lúc trước khi trả lời. “Tôi tin rằng nếu chúng ta phối hợp tốt và tận dụng mọi cơ hội, chúng ta sẽ chiến thắng. Nhưng chiến tranh luôn chứa đựng những điều không ngờ, và chúng ta phải luôn sẵn sàng cho mọi tình huống.”
Gia Cát Lượng cười mỉm, ánh mắt đầy quyết tâm. “Ngươi nói rất đúng, Minh. Chiến tranh là sự kết hợp giữa chiến lược và may mắn. Nhưng ta tin rằng với những gì chúng ta có, chúng ta sẽ không thất bại.”
Minh cảm thấy được động viên bởi lời nói của Gia Cát Lượng. Dù còn nhiều điều chưa chắc chắn, anh biết rằng mình đã tìm được một nơi thuộc về trong thời đại này. Anh không chỉ là một nhà sử học từ tương lai, mà còn là một phần của cuộc chiến vĩ đại này. Minh quyết tâm sẽ làm tất cả để giúp Gia Cát Lượng và Lưu Bị giành chiến thắng trong trận chiến quan trọng sắp tới.