Cuộc Săn Tìm Thông Tin Nội Gián - Chương 1
Chương 1: Tín Hiệu Lạ
Tại một quán cà phê nhỏ trong khu tài chính, Tuấn Minh ngồi lặng lẽ nhìn màn hình laptop. Ánh mắt anh dõi theo từng con số trên biểu đồ chứng khoán, nhưng đầu óc lại lơ đãng, không thể tập trung. Bên tai anh vẫn còn vang vọng câu nói bí ẩn mà anh vô tình nghe được tuần trước.
Bên cạnh bàn của anh, một nhóm người đàn ông mặc vest đang trò chuyện. Họ nói về thị trường, về những cơ hội kiếm tiền nhanh chóng, và rồi một giọng nói vang lên, bắt tai Tuấn Minh.
“Anh nghe nói gì về Tập đoàn Hưng Thịnh chưa?” một người đàn ông, tên Hải, hỏi nhỏ.
“Chưa rõ lắm,” người bạn bên cạnh trả lời. “Có gì đáng chú ý sao?”
Hải nhìn quanh một cách thận trọng trước khi hạ giọng thì thầm: “Tôi nghe đồn có thông tin nội gián đang được tuồn ra từ trong nội bộ. Có lẽ sẽ có một cú hích lớn. Nhưng thời điểm thì phải chính xác, không thì chẳng được gì.”
Người bạn kia ngả người ra sau ghế, tỏ vẻ hoài nghi. “Anh chắc không? Mấy chuyện này không dễ ăn đâu.”
Hải nhếch mép cười, “Chắc chắn, nhưng phải cẩn thận. Chúng ta không phải là người duy nhất nhắm vào miếng bánh này.”
Tuấn Minh nghe xong, tim đập thình thịch. Thông tin nội gián? Anh đã từng nghe về những vụ lướt sóng trên thị trường nhờ vào những tin tức ngầm như vậy. Nếu đúng như lời người đàn ông kia nói, thì đây có thể là cơ hội mà anh đã chờ đợi bấy lâu.
Sau khi nhóm người đàn ông rời khỏi quán, Tuấn Minh lặng lẽ rời đi theo họ. Anh không muốn đánh mất dấu vết của người có thể nắm giữ thông tin quý giá kia.
Tối hôm đó, Tuấn Minh gọi cho Hùng, một người bạn thân từ thời đại học, người hiện đang làm trong ngành tài chính. Hùng có nhiều mối quan hệ và có thể biết điều gì đó về Tập đoàn Hưng Thịnh.
“Hùng, lâu rồi không gặp. Dạo này cậu thế nào?” Tuấn Minh mở lời, cố giữ giọng điệu tự nhiên.
Hùng đáp lại với một nụ cười qua điện thoại. “Vẫn ổn, cậu thì sao? Gọi mình giờ này có việc gì không?”
Tuấn Minh hít một hơi sâu trước khi nói: “Mình nghe phong phanh rằng có gì đó đang diễn ra với cổ phiếu của Tập đoàn Hưng Thịnh. Cậu biết gì không?”
Hùng im lặng một lúc, rồi anh nói nhỏ: “Cậu nghe từ đâu vậy? Mình cũng nghe loáng thoáng rằng có tin nội bộ bị rò rỉ, nhưng chưa có gì chính xác cả. Cậu định làm gì?”
“Chưa rõ,” Tuấn Minh thở dài. “Nhưng nếu tin này là thật, mình không muốn bỏ lỡ cơ hội. Cậu có ai có thể xác nhận giúp mình không?”
“Để mình xem,” Hùng nói. “Nhưng nhớ cẩn thận, Tuấn Minh. Thông tin nội gián không phải chuyện đùa đâu. Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Biết rồi mà,” Tuấn Minh đáp, nhưng trong lòng anh biết rằng anh sẽ không dừng lại ở đây. “Cảm ơn cậu, Hùng.”
“Không có gì. Mình sẽ liên lạc lại nếu có gì mới,” Hùng nói trước khi cúp máy.
Tuấn Minh ngồi lại trong căn phòng tối, suy nghĩ về những điều mình vừa nghe. Anh biết rằng đây có thể là một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp đầu tư của mình, nhưng cũng có thể là con dao hai lưỡi đầy nguy hiểm. Nhưng anh không thể ngăn mình bị cuốn vào cuộc săn tìm thông tin này, bởi lòng tham đã bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí anh.
Anh tự nhủ: “Mình sẽ phải làm bất cứ điều gì để nắm bắt cơ hội này.”