Cuộc Sống Của Tôn Sách Sau Khi Rời Đông Ngô - Chương 4
Chương 4: Tình Yêu và Gia Đình
Những ngày tháng yên bình trở lại, Tôn Sách và Linh Nhi sống trong hạnh phúc giản dị cùng hai đứa con, một trai một gái. Mỗi ngày, anh dậy sớm làm việc trên cánh đồng, dạy con cái cách sống đúng mực và bảo vệ lẫn nhau. Cuộc sống ở làng Bình An dần dần đi vào quỹ đạo yên ả, không còn những mối đe dọa từ thổ phỉ.
Một buổi chiều, khi cả gia đình quây quần bên nhau sau một ngày làm việc vất vả, Tôn Sách nhìn vào đôi mắt sáng ngời của các con và nụ cười dịu dàng của Linh Nhi, lòng cảm thấy mãn nguyện.
Tôn Sách: “Linh Nhi, anh thật may mắn khi có em và các con. Cuộc sống này, dù giản dị nhưng đầy ý nghĩa.”
Linh Nhi: “Em cũng vậy, anh à. Chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng cũng tìm được bình yên. Em chỉ mong chúng ta có thể sống hạnh phúc mãi mãi.”
Những buổi tối, Tôn Sách thường kể chuyện về những ngày tháng hào hùng của mình cho các con nghe. Anh muốn chúng hiểu rằng, dù hiện tại cuộc sống yên bình, nhưng phải luôn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Con trai: “Cha ơi, sau này con cũng muốn trở thành người mạnh mẽ như cha, bảo vệ mọi người.”
Tôn Sách: “Con trai, sức mạnh không chỉ đến từ cơ bắp mà còn từ trái tim. Con phải biết yêu thương và bảo vệ những người xung quanh mình, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Một ngày nọ, một nhóm thương nhân đến làng, mang theo những món hàng quý giá từ các vùng đất xa xôi. Trong số đó có một thanh kiếm cổ, được khắc những ký tự bí ẩn. Thương nhân nói rằng thanh kiếm này có nguồn gốc từ thời chiến quốc, và chỉ người xứng đáng mới có thể sử dụng nó.
Thương nhân: “Thưa ông, tôi thấy ông là người có khí phách và dũng cảm. Thanh kiếm này có thể sẽ hữu ích cho ông.”
Tôn Sách: “Cảm ơn ông, nhưng tôi đã rời bỏ chiến trường, không còn muốn liên quan đến bạo lực nữa.”
Tuy nhiên, anh vẫn nhận thanh kiếm và treo nó lên tường nhà, như một biểu tượng của quá khứ và nhắc nhở bản thân về trách nhiệm bảo vệ gia đình và làng xóm.
Thời gian trôi qua, Tôn Sách cùng Linh Nhi dạy dỗ con cái trưởng thành, truyền cho chúng những giá trị tốt đẹp và kỹ năng sống. Dân làng ngày càng kính trọng và yêu mến gia đình anh, coi anh như một người anh hùng thực thụ.
Một buổi tối, khi cả gia đình quây quần bên bếp lửa, Linh Nhi ngồi bên cạnh Tôn Sách và nắm chặt tay anh.
Linh Nhi: “Anh à, em hạnh phúc biết bao khi có anh bên cạnh. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách, và em tin rằng chúng ta sẽ mãi mãi như vậy.”
Tôn Sách: “Linh Nhi, anh cũng vậy. Gia đình này là tất cả đối với anh. Chúng ta sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá.”
Những lời nói chân thành và tình yêu sâu đậm của họ làm ấm lòng mọi người xung quanh. Tôn Sách biết rằng, dù cuộc đời có nhiều thăng trầm, nhưng tình yêu và gia đình là điểm tựa vững chắc nhất.