Cuộc Sống Sau Chiến Tranh - Chương 1
Chương 1: Hồi ức chiến tranh
Mặt trời đang lặn dần sau dãy núi, nhuộm đỏ cả bầu trời. Trong căn nhà nhỏ ở làng quê, ông Trần – một cựu chiến binh – ngồi trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Những ký ức về chiến tranh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí ông, như thể mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Ông nhớ lại những trận đánh khốc liệt, những đồng đội đã hy sinh, và cả những giây phút cận kề cái chết. Chiến tranh đã để lại trong ông những vết thương không thể lành, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, bà Hoa bước vào với một tách trà nóng trên tay. Bà nhìn ông Trần, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng và yêu thương.
“Ông lại nghĩ về chiến tranh sao?” bà Hoa nhẹ nhàng hỏi, đặt tách trà xuống bàn.
Ông Trần gật đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm. “Ừ, tôi không thể quên được những gì đã trải qua. Những hình ảnh ấy cứ hiện về mỗi khi tôi nhắm mắt.”
Bà Hoa ngồi xuống bên cạnh ông, đặt tay lên vai ông an ủi. “Chiến tranh đã qua rồi, chúng ta phải sống tiếp, phải cố gắng xây dựng lại cuộc sống.”
Ông Trần thở dài, giọng nói trầm xuống. “Tôi biết, nhưng những đồng đội của tôi… nhiều người đã không trở về. Tôi cảm thấy mình có lỗi khi mình còn sống.”
“Ông đừng tự trách mình nữa. Mỗi người đều có số phận riêng. Điều quan trọng là chúng ta đang ở đây, còn sống và có cơ hội để làm lại từ đầu.”
Ông Trần quay sang nhìn bà Hoa, ánh mắt chứa đựng sự cảm kích. “Bà nói đúng. Tôi phải cố gắng vì bà và vì những người đã hy sinh. Họ sẽ không muốn thấy tôi sống trong đau khổ.”
Bà Hoa mỉm cười, siết chặt tay ông. “Đúng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Tôi tin rằng, với tình yêu và sự đoàn kết, chúng ta sẽ tìm lại được sự bình yên.”
Ông Trần cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. “Cảm ơn bà, Hoa. Bà luôn biết cách làm tôi cảm thấy tốt hơn.”
“Đó là trách nhiệm của tôi,” bà Hoa đáp, nụ cười ấm áp trên môi. “Chúng ta hãy cùng nhau nhìn về phía trước và hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn.”
Ông Trần gật đầu, nắm chặt tay bà Hoa. “Phải, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn hẳn, nhường chỗ cho bóng đêm yên bình. Nhưng trong lòng ông Trần, một tia sáng hy vọng đã bắt đầu le lói, thắp lên niềm tin vào ngày mai.