Cuộc Sống Trong Không Gian - Chương 1
Chương 1: Cơn Bão Thời Gian
An đứng nhìn bầu trời xám xịt, mưa rơi nặng hạt xuống con phố vắng lặng. Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh vừa hoàn thành xong dự án cuối cùng trong công ty, và đang nghĩ đến một kỳ nghỉ dài. Bất ngờ, một cơn bão mạnh ập đến, gió cuốn anh vào trong vòng xoáy dữ dội.
“Chuyện gì đang xảy ra?” An hoảng hốt kêu lên, nhưng chỉ có tiếng gió rít đáp lại.
Trước khi kịp hiểu chuyện gì, An bị cuốn vào một ánh sáng chói lòa và mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, An thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lạ lẫm. Anh cố gắng ngồi dậy, cảm thấy toàn thân mệt mỏi và đầu đau nhức. Xung quanh anh là những bức tường kim loại sáng loáng và các thiết bị công nghệ cao chưa từng thấy.
“Anh đã tỉnh rồi,” một giọng nữ vang lên. An nhìn sang và thấy một người phụ nữ trẻ, mái tóc nâu dài và đôi mắt xanh biếc, đứng ở bên cạnh.
“Cô là ai? Đây là đâu?” An hỏi, giọng còn run rẩy.
“Tôi là Lyra, một nhà khoa học ở đây. Anh đang ở trong trạm vũ trụ Orion,” cô gái trả lời, nở một nụ cười nhẹ nhàng. “Anh đã bị cuốn vào một cơn bão thời gian và được đưa đến tương lai.”
“Futur…tương lai sao?” An lẩm bẩm, cảm thấy choáng váng trước thông tin bất ngờ này.
Lyra gật đầu. “Phải, anh đã bị cuốn vào tương lai, cụ thể là thế kỷ 23. Chúng tôi đã tìm thấy anh trong tình trạng bất tỉnh và đưa anh vào đây để chăm sóc.”
“Nhưng tại sao…tại sao tôi lại ở đây?” An hỏi, vẫn chưa thể tin vào những gì mình nghe thấy.
Lyra nhìn anh với ánh mắt thông cảm. “Chúng tôi cũng đang cố gắng tìm hiểu. Nhưng trước hết, anh cần nghỉ ngơi và lấy lại sức khỏe. Tôi sẽ giúp anh thích nghi với cuộc sống mới này.”
An thở dài, cố gắng chấp nhận thực tế mới. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng ít nhất anh không phải đối mặt một mình.
Ngày hôm sau, Lyra dẫn An đi tham quan trạm vũ trụ. Họ bước qua các hành lang dài, nơi những người dân ở đây đang bận rộn làm việc. Mọi người chào hỏi Lyra một cách thân thiện, và An cảm thấy sự ấm áp trong môi trường mới này.
“Đây là trung tâm điều khiển,” Lyra giới thiệu khi họ bước vào một căn phòng lớn với nhiều màn hình và bàn điều khiển. “Chúng tôi giám sát tất cả các hoạt động của trạm vũ trụ từ đây.”
An nhìn quanh, ngạc nhiên trước sự hiện đại của công nghệ. “Nơi này thật tuyệt vời. Tôi chưa từng thấy gì như thế này trước đây.”
Lyra mỉm cười. “Anh sẽ thấy nhiều điều kỳ diệu hơn nữa. Bây giờ, chúng ta sẽ đi gặp chỉ huy trạm để bàn về tình trạng của anh.”
Họ tiến đến một căn phòng khác, nơi một người đàn ông trung niên với dáng vẻ nghiêm nghị đang chờ đợi. Ông ta đứng lên khi thấy họ bước vào.
“Đây là chỉ huy Aric,” Lyra giới thiệu. “Chỉ huy, đây là An, người mà chúng ta đã cứu được từ cơn bão thời gian.”
Chỉ huy Aric nhìn An với ánh mắt sắc bén. “Chào mừng, An. Tôi hy vọng anh sẽ nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới này. Chúng tôi sẽ hỗ trợ anh trong mọi việc cần thiết.”
An cúi đầu cảm ơn. “Cảm ơn ông, chỉ huy. Tôi biết ơn vì sự giúp đỡ của mọi người.”
Chỉ huy Aric gật đầu. “Chúng tôi đã chuẩn bị một chỗ ở cho anh. Lyra sẽ giúp anh quen dần với môi trường và các quy định của trạm vũ trụ.”
An cảm thấy một chút yên tâm khi biết rằng mình không phải đơn độc trong thế giới mới này. Anh biết rằng cuộc hành trình phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng với sự giúp đỡ của Lyra và mọi người ở đây, anh tin rằng mình sẽ vượt qua được.
Khi buổi tối đến, An ngồi trong phòng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ lớn. Bên ngoài, anh thấy hàng triệu ngôi sao lấp lánh, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp của vũ trụ.
“Cuộc sống mới, thử thách mới,” An tự nhủ. “Mình sẽ làm được.”
Trong lòng An, một niềm hy vọng mới bắt đầu nhen nhóm. Anh biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn có người bạn đồng hành như Lyra bên cạnh.