Cuộc Sống Trong Kim Tự Tháp - Chương 2
Chương 2: Bước Chân Đầu Tiên
Ngày đầu tiên của Khepri trong ngôi làng kim tự tháp thật đầy bỡ ngỡ. Khi ánh mặt trời bắt đầu ló dạng, Khepri đã thức dậy từ sớm, lòng háo hức pha chút hồi hộp. Anh đứng trước căn nhà nhỏ của mình, hít thở không khí buổi sáng tươi mát, cảm nhận sự yên bình trước khi công việc bắt đầu.
Khepri bước vào ngôi nhà nhỏ. Vợ anh, Nefertari, đã chuẩn bị bữa sáng với bánh mì và nước. Cô nhìn anh với ánh mắt động viên, “Anh sẽ làm tốt thôi, Khepri. Chúng ta đã bắt đầu một cuộc sống mới, và em tin rằng anh sẽ mang lại điều tốt đẹp cho gia đình.”
Khepri mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Nefertari. “Anh sẽ cố gắng hết sức. Vì em và các con.”
Khi tiếng trống vang lên, báo hiệu bắt đầu một ngày làm việc, Khepri bước ra khỏi nhà và hòa vào dòng người đổ về công trường. Anh gặp lại Imhotep, người bạn mới và cũng là người hướng dẫn của anh.
“Chào buổi sáng, Khepri! Sẵn sàng cho ngày làm việc chưa?” Imhotep vui vẻ hỏi.
“Chào anh, Imhotep! Tôi đã sẵn sàng,” Khepri đáp lại, giọng đầy quyết tâm.
Imhotep dẫn Khepri đến khu vực làm việc của nhóm thợ đá. “Hôm nay, chúng ta sẽ làm việc với những khối đá lớn hơn. Hãy nhớ, kiên nhẫn và chính xác là chìa khóa.”
Khepri gật đầu, bắt đầu công việc của mình. Anh chăm chú lắng nghe chỉ dẫn của Imhotep và cố gắng áp dụng những kỹ thuật mới. Công việc đòi hỏi sự khéo léo và sức mạnh, nhưng Khepri không nản lòng. Mỗi nhát búa, mỗi đường đục đều chứa đựng sự nỗ lực và lòng kiên trì của anh.
Giữa buổi sáng, họ tạm nghỉ để uống nước và trò chuyện. Khepri ngồi cùng nhóm thợ, lắng nghe những câu chuyện của họ. Một người thợ lớn tuổi, tên là Seti, kể về những ngày đầu tiên khi kim tự tháp mới bắt đầu được xây dựng.
“Chúng tôi đã phải làm việc rất vất vả để đưa những khối đá khổng lồ này từ sông Nile về đây,” Seti nói, giọng đầy tự hào. “Nhưng mỗi khi nhìn thấy kim tự tháp ngày một cao hơn, chúng tôi cảm thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng.”
Khepri nhìn về phía kim tự tháp vĩ đại, cảm nhận được sự hi sinh và công sức của bao nhiêu thế hệ đã đổ vào công trình này. Anh cảm thấy mình là một phần của lịch sử, một phần của điều gì đó vĩ đại hơn bản thân.
Chiều đến, công việc lại tiếp tục. Khepri và nhóm thợ làm việc không ngừng nghỉ, nhưng tinh thần đồng đội và sự đoàn kết giúp họ vượt qua mọi khó khăn. Imhotep luôn bên cạnh hỗ trợ và khích lệ Khepri, giúp anh từng bước hoàn thiện kỹ năng của mình.
Khi hoàng hôn buông xuống, công việc kết thúc. Khepri trở về nhà, mệt mỏi nhưng tràn đầy niềm tin. Anh cảm thấy một niềm tự hào khi biết rằng mình đã góp phần vào việc xây dựng một trong những kỳ quan vĩ đại nhất của nhân loại.
Tối đó, gia đình Khepri quây quần bên bữa ăn đơn giản. Anh kể cho Nefertari và các con nghe về những gì đã trải qua trong ngày. Nefertari lắng nghe, ánh mắt rạng ngời niềm tin và hy vọng.
“Anh làm tốt lắm, Khepri,” cô nói. “Em tin rằng với sự nỗ lực của anh, chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Khepri nắm chặt tay vợ, cảm nhận được sự ấm áp và động viên. “Anh sẽ không bỏ cuộc, Nefertari. Vì em và các con, anh sẽ tiếp tục cố gắng.”
Cuộc sống mới của Khepri tại ngôi làng kim tự tháp đang dần đi vào quỹ đạo. Những bước chân đầu tiên đã được đặt xuống, và anh biết rằng mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.