Cuộc Sống Trong Kim Tự Tháp - Chương 3
Chương 3: Công Việc Hàng Ngày
Mặt trời vừa ló dạng, tiếng trống vang lên khắp ngôi làng kim tự tháp, báo hiệu một ngày làm việc mới bắt đầu. Khepri tỉnh dậy, chuẩn bị sẵn sàng cho công việc của mình. Nefertari đã dậy từ sớm, chuẩn bị bữa sáng với bánh mì và nước.
“Anh ăn nhanh rồi đi làm, Khepri. Em và các con sẽ chờ anh về,” Nefertari nói, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt.
Khepri gật đầu, cầm lấy miếng bánh mì. “Cảm ơn em, Nefertari. Anh sẽ làm việc chăm chỉ.”
Khepri bước ra khỏi nhà, hòa vào dòng người đang đổ về công trường. Anh gặp Imhotep và các đồng nghiệp khác, tất cả đều sẵn sàng cho một ngày làm việc vất vả. Công trường xây dựng kim tự tháp là nơi tập trung hàng trăm công nhân, mỗi người đảm nhận một công việc khác nhau nhưng đều hướng tới mục tiêu chung là hoàn thành công trình vĩ đại này.
“Chào buổi sáng, Khepri!” Imhotep vỗ vai anh. “Hôm nay chúng ta sẽ làm việc với những khối đá lớn hơn. Cậu đã sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng rồi, Imhotep,” Khepri đáp lại, ánh mắt kiên định.
Imhotep dẫn Khepri đến khu vực làm việc. Những khối đá khổng lồ nằm rải rác khắp nơi, chờ đợi được chế tác và lắp ráp. Khepri cầm lấy cây búa và cái đục, bắt đầu công việc của mình. Mỗi nhát búa vang lên đều mạnh mẽ và chính xác, thể hiện sự nỗ lực và lòng kiên trì của anh.
Giữa buổi sáng, họ tạm nghỉ để uống nước và trò chuyện. Khepri ngồi cùng nhóm thợ, lắng nghe những câu chuyện và lời khuyên từ các đồng nghiệp.
“Mới đầu, ai cũng cảm thấy công việc này khó khăn,” một người thợ lớn tuổi tên là Amun nói. “Nhưng cậu sẽ dần quen và sẽ thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn.”
Khepri gật đầu, cảm nhận được sự động viên từ những người xung quanh. “Cảm ơn ông, Amun. Tôi sẽ cố gắng học hỏi và hoàn thành tốt công việc.”
Sau giờ nghỉ, công việc tiếp tục. Khepri và nhóm thợ làm việc không ngừng nghỉ, mỗi người đều tập trung vào nhiệm vụ của mình. Những khối đá được chế tác cẩn thận, từng bước lắp ráp vào vị trí, tạo nên bức tường vững chắc của kim tự tháp.
Buổi trưa, họ nghỉ ngơi và ăn bữa trưa đơn giản với bánh mì và nước. Khepri cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm. Anh biết rằng mỗi ngày làm việc là một bước tiến tới mục tiêu chung.
Chiều đến, ánh nắng chói chang làm cho công việc trở nên khó khăn hơn. Nhưng Khepri và các đồng nghiệp không nản lòng. Họ tiếp tục làm việc, từng nhát búa vang lên đều đặn, từng khối đá được lắp ráp một cách chính xác.
Khi hoàng hôn buông xuống, công việc kết thúc. Khepri trở về nhà, cơ thể mệt mỏi nhưng lòng tràn đầy niềm tin và hy vọng. Anh biết rằng mình đã góp phần vào việc xây dựng một trong những kỳ quan vĩ đại nhất của nhân loại.
Tối đó, gia đình Khepri quây quần bên bữa ăn đơn giản. Anh kể cho Nefertari và các con nghe về những gì đã trải qua trong ngày. Nefertari lắng nghe, ánh mắt rạng ngời niềm tin và hy vọng.
“Anh làm tốt lắm, Khepri,” cô nói. “Em tin rằng với sự nỗ lực của anh, chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Khepri nắm chặt tay vợ, cảm nhận được sự ấm áp và động viên. “Anh sẽ không bỏ cuộc, Nefertari. Vì em và các con, anh sẽ tiếp tục cố gắng.”
Cuộc sống mới của Khepri tại ngôi làng kim tự tháp đang dần đi vào quỹ đạo. Những bước chân đầu tiên đã được đặt xuống, và anh biết rằng mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.