Cuộc Sống Trong Làng Cổ Đại - Chương 1
Thần Bảo Hộ Của Rừng
Chương 1: Cơn Bão Kỳ Diệu
Alex, một kỹ sư công nghệ 32 tuổi, đang đứng trong văn phòng của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn bão đang đổ bộ vào thành phố, gió thổi ào ạt, làm những chiếc lá bay tán loạn. “Thật khó tin,” anh nghĩ, “một ngày như thế này mà mình vẫn phải làm việc.”
Tiếng sấm vang lên, và bất chợt, điện trong văn phòng tắt phụt. Cảm giác lo lắng bỗng ập đến. Anh đứng dậy, định đi ra ngoài thì một luồng gió mạnh cuốn anh khỏi mặt đất. “Ôi không!” Alex kêu lên.
Cơn gió cuốn anh vào một xoáy nước khổng lồ, xoay tròn trong không gian. Mọi thứ xung quanh anh tối sầm lại, như thể thời gian và không gian đã bị xé toạc ra. Anh cảm thấy mình như đang bay giữa một cơn bão.
Khi mọi thứ trở lại bình thường, Alex tỉnh dậy trong một cánh đồng xanh tươi. “Mình… đang ở đâu vậy?” Anh tự hỏi, mơ màng ngồi dậy. Trước mặt anh là một ngôi làng nhỏ với những ngôi nhà bằng đất và mái rơm. Những đứa trẻ đang chơi đùa, và mùi thức ăn thơm lừng bay trong không khí.
“Chào anh!” Một giọng nói vang lên. Alex quay lại, thấy một thanh niên tầm hai mươi tuổi, tóc nâu, mặc áo vải thô, đang nhìn anh với ánh mắt tò mò.
“Xin chào,” Alex đáp lại, vẫn chưa hoàn hồn. “Tôi… tôi vừa từ thành phố đến đây.”
“Thành phố? Anh nói về nơi nào vậy?” người thanh niên hỏi.
“Thành phố hiện đại, nơi có công nghệ, điện thoại thông minh…,” Alex giải thích, nhưng người thanh niên chỉ nhìn anh với vẻ khó hiểu.
“Chúng tôi không có những thứ đó ở đây. Tôi là Luca. Anh tên gì?”
“Alex,” anh đáp, cảm thấy như bị lạc trong một giấc mơ.
“Chào mừng anh đến làng chúng tôi,” Luca nói, gương mặt rạng rỡ. “Có lẽ anh nên đến nhà tôi, mẹ tôi có thể giúp anh.”
Alex theo Luca về nhà. Khi đến nơi, anh bị choáng ngợp bởi sự giản dị nhưng ấm cúng của ngôi nhà. “Mẹ ơi, có khách!” Luca kêu lên.
Một người phụ nữ trung niên, với khuôn mặt hiền hậu, bước ra từ bếp. “Chào cháu! Cháu là ai?”
“Tôi là Alex. Tôi… vừa mới đến đây,” Alex đáp, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
“Bữa ăn đã sẵn sàng. Hãy ngồi xuống và ăn cùng chúng tôi,” người phụ nữ mời. Trong khi ăn, Alex cảm thấy vị ngon của món ăn làm từ nguyên liệu tự nhiên, hoàn toàn khác biệt so với đồ ăn nhanh anh thường dùng.
“Mẹ, Alex đến từ một nơi kỳ lạ, nơi có công nghệ,” Luca nói.
“Thật sao? Có nhiều điều thú vị ở nơi đó không?” người mẹ hỏi, mắt ánh lên sự tò mò.
“Rất nhiều. Nhưng… tôi cũng không biết mình đang ở đâu bây giờ,” Alex thở dài. “Tôi chỉ muốn trở về.”
“Cháu có thể ở lại đây một thời gian,” người mẹ đề nghị. “Làng chúng ta cần người giúp đỡ trong công việc đồng áng.”
Alex nhìn họ, lòng tràn đầy băn khoăn. “Tôi không biết làm nông,” anh thành thật.
“Không sao. Mọi người sẽ dạy cháu,” Luca khuyến khích. “Và có thể cháu sẽ học được điều gì đó từ chúng tôi.”
Sau bữa ăn, Luca dẫn Alex đi tham quan xung quanh làng. Họ đi qua những cánh đồng xanh mướt, nơi người dân đang làm việc. “Mỗi người đều có công việc của mình,” Luca giải thích. “Chúng tôi sống dựa vào thiên nhiên.”
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo những đám mây đen. “Có vẻ như trời sắp mưa,” Luca nói, mắt chăm chú nhìn lên bầu trời.
“Chúng ta phải về thôi,” Alex nói, cảm giác lo lắng tăng lên. Anh chưa quen với nơi này, nhưng sự bất ổn của thời tiết khiến anh cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Khi họ quay trở lại, trời bắt đầu đổ mưa. Mọi người trong làng hối hả về nhà, và Alex cùng Luca cũng chạy vào trong. Mưa rơi ào ạt, tiếng sấm vang vọng khiến không khí trở nên căng thẳng.
“Alex, có khi nào cơn bão này sẽ làm hỏng mùa màng không?” Luca hỏi, nét mặt lo lắng.
“Không chắc lắm, nhưng nếu nó kéo dài thì có thể sẽ ảnh hưởng đến cây trồng,” Alex đáp, nhớ lại những kiến thức anh từng học. “Nhưng có khi nào…?”
“Chúng ta sẽ cầu nguyện cho mưa ngừng,” Luca nói, cố gắng giữ tinh thần lạc quan. “Tất cả chúng ta đều tin vào sức mạnh của tự nhiên.”
Alex cảm thấy mâu thuẫn. Anh muốn giúp đỡ, nhưng lại không biết làm thế nào. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cơn bão vẫn đang hoành hành, và tự nhủ rằng cuộc sống của mình đã hoàn toàn thay đổi.
“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua,” Luca nói, đánh tan sự im lặng. “Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ đứng bên nhau.”
Alex gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Dù bất ngờ, nhưng anh cảm thấy một phần của cái gì đó lớn lao hơn chính mình. Cuộc hành trình của anh chỉ mới bắt đầu.