Cuộc Sống Trong Thế Giới Ảo - Chương 7
Chương 7: Khám Phá Sự Thật
An, Hana và các thành viên của Những Người Thức Tỉnh tập trung trong phòng điều khiển, ánh sáng từ màn hình chiếu sáng khuôn mặt họ khi dữ liệu từ chiếc USB của An được phân tích. Mọi người đều căng thẳng nhưng cũng đầy quyết tâm.
“Chúng ta có rất nhiều thông tin quan trọng ở đây,” Daniel nói, mắt dán vào màn hình. “Nhưng trước tiên, chúng ta cần hiểu rõ về kế hoạch tấn công của họ.”
An nhìn vào những dòng dữ liệu hiện lên trước mắt. “Chúng ta có thể thấy gì từ đây, Daniel?”
Daniel bắt đầu giải thích. “Họ có kế hoạch tấn công vào hệ thống điện lưới và mạng viễn thông toàn cầu trong vòng một tuần. Nếu họ thành công, họ sẽ làm tê liệt mọi hoạt động trong thế giới thực và buộc mọi người phải sống hoàn toàn trong thế giới ảo.”
An cảm thấy một nỗi lo lắng trào dâng trong lòng. “Chúng ta có thể ngăn chặn họ bằng cách nào?”
Hana bước tới, chỉ vào một phần của dữ liệu. “Đây là điểm yếu của họ. Hệ thống điều khiển trung tâm của họ nằm ở một cơ sở bí mật dưới lòng đất. Nếu chúng ta có thể đột nhập vào đó và vô hiệu hóa hệ thống, chúng ta có thể ngăn chặn cuộc tấn công.”
Daniel gật đầu. “Chúng ta cần một đội đặc nhiệm để thực hiện nhiệm vụ này. An, anh có sẵn sàng tham gia không?”
An không do dự. “Tôi sẵn sàng. Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng.”
Họ bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho nhiệm vụ đột nhập. Daniel, với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, chỉ định các vị trí và phân công nhiệm vụ cho từng người.
“An, anh sẽ là người dẫn đầu,” Daniel nói. “Hana sẽ hỗ trợ anh từ xa qua hệ thống giám sát. Chúng ta sẽ cần phải cẩn thận và di chuyển nhanh chóng.”
Vài ngày sau, An, Hana và đội đặc nhiệm của Những Người Thức Tỉnh đã chuẩn bị sẵn sàng. Họ mặc những bộ đồ bảo hộ đặc biệt và mang theo các thiết bị cần thiết cho nhiệm vụ.
Hana kiểm tra lại thiết bị giám sát của An. “An, hãy cẩn thận. Tôi sẽ theo dõi anh suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, tôi sẽ tìm cách giúp đỡ.”
An nắm chặt tay Hana, ánh mắt đầy quyết tâm. “Cảm ơn em, Hana. Chúng ta sẽ làm được.”
Họ di chuyển tới vị trí cơ sở bí mật của tổ chức kiểm soát, nằm sâu dưới lòng đất, ẩn mình trong một khu rừng rậm. An và đội đặc nhiệm nhẹ nhàng tiếp cận, tránh sự chú ý của các lính gác.
Daniel ra dấu cho mọi người dừng lại và chỉ vào một lối vào nhỏ bị che khuất bởi cây cỏ. “Đây là lối vào. Chúng ta sẽ vào từ đây và tiến tới phòng điều khiển trung tâm.”
An và đội đặc nhiệm lẻn vào bên trong. Hành lang tối tăm và lạnh lẽo, chỉ có ánh sáng từ đèn pin của họ chiếu rọi. Họ di chuyển nhanh chóng, từng bước cẩn thận để tránh bị phát hiện.
“Chúng ta gần đến nơi rồi,” Hana nói qua tai nghe của An. “Phòng điều khiển trung tâm nằm ở cuối hành lang này.”
Họ tiến tới một cánh cửa lớn bằng kim loại. Daniel sử dụng một thiết bị đặc biệt để mở khóa, và cánh cửa từ từ mở ra. Bên trong, họ thấy một căn phòng rộng lớn đầy thiết bị công nghệ cao và màn hình điều khiển.
An và đội đặc nhiệm nhanh chóng vào trong, bắt đầu làm việc. An cắm chiếc USB vào hệ thống điều khiển và bắt đầu vô hiệu hóa các mã lệnh.
“An, nhanh lên!” Hana thúc giục qua tai nghe. “Họ đang phát hiện ra chúng ta!”
An cảm thấy tim mình đập thình thịch. Anh tập trung cao độ, ngón tay di chuyển nhanh chóng trên bàn phím. Cuối cùng, màn hình hiện lên thông báo thành công. “Tôi đã làm được!”
Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng mở tung và các lính gác ùa vào. “Đứng yên!” một lính gác hét lên, chĩa súng về phía họ.
Daniel và đội đặc nhiệm phản ứng nhanh chóng, bắn trả để bảo vệ An. Tiếng súng vang dội khắp phòng, ánh sáng từ các vụ nổ chói lòa. An cố gắng giữ bình tĩnh và tiếp tục vô hiệu hóa hệ thống.
“An, chúng ta cần rút lui!” Daniel hét lên, bắn hạ một lính gác.
An nhanh chóng rút USB ra và chạy về phía cửa. Hana hướng dẫn họ qua hệ thống giám sát, chỉ đường cho họ tránh các lính gác.
Họ lao ra khỏi cơ sở, chạy qua khu rừng rậm. Tiếng còi báo động và tiếng bước chân đuổi theo vang vọng phía sau. Cuối cùng, họ đến một điểm tập kết an toàn.
Hana và các thành viên khác của Những Người Thức Tỉnh chờ đợi ở đó, lo lắng nhìn về phía họ. Khi thấy An và đội đặc nhiệm xuất hiện, họ thở phào nhẹ nhõm.
“An, anh ổn chứ?” Hana chạy tới, ôm chặt lấy An.
An gật đầu, thở hổn hển. “Tôi ổn. Chúng ta đã làm được.”
Daniel cười lớn, vỗ vai An. “Anh đã làm rất tốt, An. Chúng ta đã ngăn chặn được kế hoạch của họ.”
An nhìn quanh, thấy những gương mặt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm của đồng đội. Họ đã thành công, nhưng anh biết rằng cuộc chiến còn chưa kết thúc. Họ sẽ tiếp tục đấu tranh để bảo vệ tự do cho cả hai thế giới, và An quyết tâm sẽ cùng họ đối mặt với mọi thách thức phía trước.