Cuộc Sống Trong Thế Giới Dưới Nước - Chương 1
Chương 1: Khám Phá Bất Ngờ
Linh hít thở sâu, cảm nhận sự lạnh lẽo của nước biển xung quanh cô. Bọt khí nổi lên từ bình dưỡng khí khi cô bơi qua rạn san hô, mắt chăm chú quan sát từng chi tiết nhỏ. Những loài sinh vật biển đủ màu sắc lướt qua trước mắt, và Linh không thể ngừng ngạc nhiên trước sự đa dạng sinh học phong phú ở đây.
“Báo cáo ngày thứ ba, 10:00 giờ sáng,” Linh lẩm bẩm vào máy ghi âm dưới nước gắn trên mũ bảo hiểm. “Tôi phát hiện một số loài san hô mới và ghi nhận một đàn cá clownfish lớn. Sẽ tiếp tục khám phá sâu hơn để tìm hiểu về hệ sinh thái khu vực này.”
Đột nhiên, một ánh sáng kỳ lạ lấp lánh từ phía dưới thu hút sự chú ý của cô. Ánh sáng ấy không giống bất kỳ điều gì cô từng thấy trước đây. Nó phát ra từ một hang động ngầm, tỏa sáng như hàng ngàn ngôi sao trong đêm tối.
“Có lẽ mình nên xem thử,” Linh tự nhủ, quyết định bơi tới gần.
Khi đến gần hơn, cô nhìn thấy cửa hang động nhỏ bé, đủ lớn để một người chui qua. Linh do dự một chút, nhưng sự tò mò của nhà khoa học trẻ thúc đẩy cô tiếp tục. Cô bật đèn pin trên mũ bảo hiểm, ánh sáng trắng quét qua những bức tường đá đầy màu sắc.
Linh chui qua cửa hang động, không biết rằng điều gì đang chờ đợi cô phía trước. Cô bơi chậm rãi, cẩn thận tránh va vào các tảng đá sắc nhọn. Ánh sáng kỳ lạ càng trở nên sáng hơn, khiến cô phải che mắt lại một chút.
“Tại sao lại có ánh sáng ở đây nhỉ?” Linh tự hỏi, nhưng ngay lập tức cô cảm nhận một lực hút mạnh kéo cô về phía trước.
“Cái gì đang xảy ra vậy?” Linh hoảng hốt kêu lên, cố gắng bơi ngược lại nhưng vô ích. Cơn lốc xoáy ngầm cuốn lấy cô, xoay tròn và hút cô vào trung tâm.
Trong giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức, Linh cảm nhận được sự lạnh lẽo của nước biển biến mất, thay vào đó là cảm giác ấm áp và ánh sáng chói lóa bao quanh cô.
Khi tỉnh dậy, Linh thấy mình đang nằm trên một bề mặt mềm mại, ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua một cái vòm trong suốt trên đầu cô. Cô ngồi dậy, bối rối nhìn xung quanh. Cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể tin nổi.
Một thành phố dưới nước kỳ vĩ hiện ra trước mắt cô. Những tòa nhà cao chọc trời bằng kính và kim loại sáng bóng, các con đường ngập tràn ánh sáng từ những bóng đèn xanh biếc. Người dân ở đây di chuyển trong những phương tiện giao thông hình cầu, lơ lửng giữa không gian.
“Chào mừng đến Aquapolis,” một giọng nói ấm áp vang lên.
Linh quay lại, thấy một người phụ nữ mặc trang phục bằng vải sáng bóng đứng trước mặt cô. Người phụ nữ có vẻ ngoài thanh lịch, mái tóc dài màu xanh biển nhạt buông xõa.
“Cô là ai? Đây là đâu?” Linh hỏi, giọng run run.
“Tôi là Amina,” người phụ nữ mỉm cười. “Cô đang ở Aquapolis, một thành phố dưới nước của loài người. Cô đã được đưa đến đây qua cơn lốc xoáy ngầm. Chúng tôi đã theo dõi và cứu cô khi cô bất tỉnh.”
“Nhưng… làm sao có thể như vậy được?” Linh ngạc nhiên hỏi. “Aquapolis? Thành phố dưới nước?”
“Đúng vậy,” Amina đáp, vẻ mặt nghiêm túc. “Chúng tôi đã sống ở đây hàng thế kỷ để tránh những thảm họa trên bề mặt Trái Đất. Nhưng bây giờ, có lẽ chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Sự giúp đỡ của tôi?” Linh lắp bắp. “Nhưng tôi chỉ là một nhà sinh vật học.”
“Đúng, và chính vì thế mà cô có thể giúp chúng tôi hiểu rõ hơn về môi trường biển và những thách thức mà chúng tôi đang phải đối mặt,” Amina giải thích. “Chúng tôi hy vọng rằng cô sẽ ở lại và giúp đỡ chúng tôi.”
Linh nhìn quanh, cố gắng tiêu hóa mọi thứ. Cô không thể tin vào mắt mình, nhưng đồng thời cảm thấy một niềm khao khát muốn khám phá và học hỏi về nơi này.
“Được rồi, tôi sẽ ở lại và giúp đỡ,” Linh nói, quyết định với ánh mắt kiên định. “Nhưng tôi cũng muốn tìm hiểu làm sao mà tôi lại bị cuốn vào cơn lốc xoáy đó và liệu có cách nào trở về không.”
Amina mỉm cười, gật đầu đồng ý. “Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cô tìm hiểu và giải quyết mọi thắc mắc. Bây giờ, hãy nghỉ ngơi và chúng ta sẽ bắt đầu công việc vào ngày mai.”
Linh nằm xuống, nhìn lên vòm trời trong suốt với ánh đèn xanh biếc lấp lánh. Cô biết rằng cuộc hành trình của mình mới chỉ bắt đầu, và có lẽ những khám phá sắp tới sẽ thay đổi cả cuộc đời cô.