Cuộc Sống Trong Thế Giới Không Trọng Lực - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu bất ngờ
Minh đang tập trung vào thiết bị mới trong phòng thí nghiệm của mình. Anh điều chỉnh các thông số trên màn hình, kiểm tra lại các dữ liệu và đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo. Đây là một thiết bị thử nghiệm liên quan đến lực hấp dẫn mà Minh đã nghiên cứu trong nhiều năm.
“Cuối cùng, mình cũng gần hoàn thành,” Minh nói với chính mình, ánh mắt sáng lên với niềm hy vọng.
Anh đưa tay chỉnh lại một vài thông số trên bảng điều khiển, kiểm tra lại tất cả các số liệu. Nhưng đột nhiên, một tiếng nổ nhẹ vang lên, và căn phòng bắt đầu rung chuyển. Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng chạy đến bảng điều khiển để kiểm tra sự cố.
“Mình cần tắt ngay thiết bị trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát,” Minh thầm nghĩ, tay nhanh chóng bấm các nút tắt.
Nhưng trước khi anh kịp làm gì, một luồng sáng chói lòa bao phủ lấy anh. Minh cảm thấy như bị kéo vào một lỗ xoáy vô hình, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và không còn cảm giác thực tại. Rồi tất cả đột ngột tối sầm.
Khi Minh tỉnh dậy, anh nhận ra mình đang nổi lơ lửng trong không trung. Xung quanh là một không gian hoàn toàn khác biệt, không phải phòng thí nghiệm quen thuộc mà là một nơi hiện đại với các thiết bị và công nghệ vượt xa tầm hiểu biết của anh.
“Chuyện quái gì đã xảy ra?” Minh tự hỏi, cố gắng điều chỉnh cơ thể để không bị xoay vòng vòng.
Anh thấy một người phụ nữ trong bộ đồ phi hành gia tiến đến gần. Cô có mái tóc đen dài và đôi mắt sáng, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và tò mò.
“Anh là ai? Làm sao anh lại ở đây?” cô hỏi, giọng nói đầy sự ngạc nhiên.
“Tôi… tôi là Minh, nhà khoa học. Tôi không biết mình đang ở đâu. Đây là đâu?” Minh trả lời, cố gắng không để hoảng loạn.
“Cậu đang ở trên trạm không gian Selene, năm 2147,” cô trả lời, mắt vẫn không rời khỏi Minh.
“Năm 2147? Điều đó không thể nào… Làm sao tôi lại ở đây?” Minh thốt lên, không tin vào tai mình.
“Chúng tôi cũng không biết. Có vẻ như cậu đã bị cuốn vào một hiện tượng không gian-thời gian nào đó. Để tôi đưa cậu đến gặp chỉ huy, ông ấy sẽ biết phải làm gì,” cô nói, đưa tay ra hiệu cho Minh đi theo.
Minh cố gắng theo sau cô, nhưng việc di chuyển trong không gian không trọng lực này thật khó khăn. Anh cảm thấy như mình là một đứa trẻ mới biết đi, mỗi động tác đều cần cẩn thận và tính toán.
“Tên tôi là Lena, tôi là một kỹ sư trên trạm này,” cô giới thiệu khi cả hai tiến vào một hành lang dài với các thiết bị công nghệ tiên tiến.
“Tôi là Minh, nhà khoa học nghiên cứu về lực hấp dẫn. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi hy vọng có thể tìm cách trở về,” Minh nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chỉ huy sẽ giúp cậu. Ông ấy là người rất hiểu biết về các hiện tượng không gian-thời gian,” Lena trấn an Minh.
Khi cả hai đến phòng chỉ huy, Minh gặp một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài uy nghiêm, ông có đôi mắt sắc bén và bộ râu rậm rạp. Ông đứng dậy khi thấy Minh và Lena bước vào.
“Chào cậu, tôi là chỉ huy Adams. Lena đã kể cho tôi nghe về cậu. Chúng ta cần thảo luận về cách cậu đến đây và tìm cách giúp cậu trở về,” ông nói, giọng điệu chắc chắn và đầy quyết tâm.
Minh cảm thấy một chút an ủi khi biết rằng mình không phải đối mặt với tình huống này một mình. Anh biết rằng mình cần phải giữ vững tinh thần và hợp tác với những người xung quanh để tìm ra giải pháp.
“Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp đỡ. Tôi chỉ muốn trở về thời gian của mình,” Minh nói, giọng tràn đầy quyết tâm.
“Chúng tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình. Nhưng trước tiên, cậu cần phải học cách sống và làm việc trong môi trường không trọng lực này. Lena sẽ giúp cậu thích nghi,” chỉ huy Adams nói.
Minh gật đầu, biết rằng mình đang đứng trước một thử thách lớn. Nhưng với sự giúp đỡ của những người xung quanh, anh tin rằng mình sẽ vượt qua được và tìm cách trở về thời gian của mình.